Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 118: Hạt Giống Đã Xuất Hiện, Tương Lai Cần Phải Tính Toán Cho Tốt (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 17:54:38
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thất vội xua tay từ chối:

“Đại tỷ, đệ không cần đâu.”

Bên cạnh, Lưu Thành Vũ bỗng lên tiếng:

“Cầm lấy đi. Giờ võ quán đã đóng cửa, không có tiền thì ngươi sống sao nổi?”

La Vân Khỉ sững người:

“Thành Vũ, đệ nói vậy là sao?”

Lưu Thành Vũ cúi đầu đáp:

“Sáng nay sư phụ võ quán nói muốn hồi hương thăm người thân, võ quán tạm thời không mở nữa.”

La Vân Khỉ lập tức siết chặt nắm tay:

“Các ngươi không thấy lạ sao? Sao mà vừa lúc Lý Thất mất bạc, võ quán liền đóng cửa?”

Lưu Thành Vũ kinh hãi quay lại:

“Đại tỷ, ý tỷ là…”

La Vân Khỉ cau mày:

“Chỉ là ta nghi ngờ thôi.”

Lưu Thành Vũ bỗng nổi nóng:

“Vậy thì ta đi tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ!”

“Quay lại!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ vội giơ tay kéo hắn lại, nhưng Thành Vũ cứ như kẻ đầu đất, quay người chạy mất dạng.

Sợ hắn gây chuyện, La Vân Khỉ dặn Lý Thất một tiếng rồi lập tức đi tìm. Đến nơi thì võ quán đã khóa cửa, Thành Vũ tức giận đá mạnh vào ổ khóa.

Hắn quay đầu lại nói:

“Đại tỷ, hay là chúng ta báo quan đi?”

La Vân Khỉ thở dài:

“Không có chứng cứ xác thực, báo quan cũng vô dụng. Các đệ có biết chủ võ quán là người nơi nào không?”

“Không rõ, nghe giọng thì không phải người bản địa.”

“Vậy chỉ còn cách chờ sau này từ từ điều tra. Trước tiên quay về xem Lý Thất thế nào đã. Hắn ở đây không người thân thích, võ quán lại không còn, mấy ngày tới ngươi ở lại chăm sóc hắn. Đợi Lý Thất bình phục rồi, ta sẽ tính kế cho hai đứa.”

“Vâng, đại tỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-118-hat-giong-da-xuat-hien-tuong-lai-can-phai-tinh-toan-cho-tot-22.html.]

Đối với lời của La Vân Khỉ, Lưu Thành Vũ luôn là kẻ nói đâu nghe đó, không chút nghi ngờ. Một lát sau, hai người lại quay trở về nhà của Lý Thất.

Lý Thất tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu si. Trước kia chẳng qua là chưa nghĩ đến phương diện kia, giờ nghe La Vân Khỉ nói rõ ràng, liền bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng bốc lên một trận căm phẫn, đôi mắt hừng hực lửa giận.

“Nếu quả thật là bọn họ làm ra, ta nhất định phải lôi bằng được chúng ra ánh sáng!”

La Vân Khỉ khuyên nhủ:

“Việc cấp bách lúc này là ngươi phải tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, những chuyện khác, để sau hẵng bàn.”

Nhìn hai người trước mắt bỗng chốc mất nơi dung thân, trong lòng La Vân Khỉ chợt nảy ra một kế hoạch.

So với để họ nhàn rỗi vô công, chi bằng bảo hai người trồng trọt giúp nàng. Thời buổi này, đất đai cũng chẳng tính là đắt đỏ, bỏ bạc ra mua vài khoảnh, trồng rau cấy lúa hoàn toàn khả dĩ. Vừa có thể thêm một nguồn thu nhập, lại vừa bịt được miệng thế gian.

Chỉ tiếc là giờ đã vào cuối thu, e rằng phải chờ đến sang xuân năm sau mới có thể động thủ.

Ý đã định, nhưng nàng vẫn chưa nói ra, chỉ dặn dò Lưu Thành Vũ đôi câu, rồi quay về tiệm.

Trong tiệm, Tô Lê Nhi đang nhiệt tình tiếp đãi khách hàng. Nhìn nàng cười nói niềm nở, đón khách tiễn người, có vài phần phong thái của người làm nghề buôn bán.

Chính bởi vậy, La Vân Khỉ lại càng nhận ra: nàng và Tạ Tường Vi vốn chẳng phải cùng một loại người.

Tạ Tường Vi tính tình nhút nhát, hay e thẹn; còn Tô Lê Nhi thì vừa mới đến đã nhanh chóng nhập cuộc, quả là trời sinh ra để buôn bán.

“Xem ra, hôm nay bán khá đấy.”

Tô Lê Nhi lập tức thu lại nụ cười, khuôn mặt ửng đỏ, khẽ đáp:

“Đâu có, đều là nhờ rau của tẩu tươi ngon, nên khách mới chịu vào mua.”

“Mồm muội thật ngọt xớt, đúng là khiến người ta mến.”

La Vân Khỉ bật cười, bước vào trong tiệm.

“Cũng gần trưa rồi, muội muốn ăn gì thì lấy ít về nấu. Chiều ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Tô Lê Nhi vội chỉ sang chiếc hộp sắt đặt bên:

“Tẩu, đó là số tiền bán được ban nãy, đều cất ở đó rồi.”

“Vất vả cho muội rồi.”

La Vân Khỉ lấy một khối thịt và ít cải trắng.

“Nếu ngại nấu nướng thì gói ít bánh chẻo mà ăn.”

Tô Lê Nhi nhận lấy thịt và rau, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng không giấu được:

“Đa tạ tỷ! Vậy muội về trước nhé.”

Nhìn nàng khuất dần ở đầu ngõ, La Vân Khỉ liền xách theo một quả dưa hấu xanh biếc, đi về phía nhà của Tần Tỏa Trụ...

Loading...