La Vân Khỉ có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
“Thành Vũ, sao đệ lại đến đây?”
Lưu Thành Vũ nghe tiếng liền quay đầu lại, nói:
“Đại tỷ, Lý Thất bị người ta đánh bị thương, đệ vừa mới biết tin, muốn đến tìm tỷ xin chút tiền, qua đó thăm hắn.”
La Vân Khỉ thoáng rùng mình, vội hỏi:
“Sao lại ra nông nỗi ấy?”
Lưu Thành Vũ gãi đầu, đáp:
“Đệ cũng không rõ lắm, hình như là vì bạc mà sinh họa.”
La Vân Khỉ lập tức nghĩ đến số bạc mà Lý Thất cất giữ:
“Không phải đã gửi vào ngân hiệu cả rồi sao?”
Lưu Thành Vũ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân nói:
“Là có gửi, nhưng nghe nói mấy hôm trước có một vị sư huynh muốn rủ Lý Thất làm ăn nhỏ, nên hắn mới rút bạc ra. Ai ngờ giữa đường bị kẻ khác cướp sạch.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ chau mày:
“Nhất định là bị kẻ có dã tâm để mắt đến rồi. Đi, chúng ta qua xem.”
Nàng vừa quay người lại liền nhìn thấy Tô Lê Nhi, bèn giới thiệu:
“Đây là Tô Lê Nhi, biểu muội của Hàn ca ca đệ, còn đây là Thành Vũ, bằng hữu của biểu ca muội. Hai đứa chờ một lát, ta bày hàng cái đã.”
Hai người thi lễ chào nhau, La Vân Khỉ đã mở cửa tiệm, rồi đi thẳng vào phòng sau, lấy rau dưa từ siêu thị ra.
Chẳng bao lâu sau, Tô Lê Nhi cũng bước vào, cùng nàng bày biện hàng hóa. Nhìn bộ dáng tháo vát nhanh nhẹn, La Vân Khỉ liền chỉ vào bảng giá bên trên, dặn dò:
“Muội thay tẩu trông tiệm một lát nhé, tẩu đi một chút rồi về. Trên bảng đều có giá sẵn, muội cứ thế mà bán.”
“Muội biết rồi, tẩu cứ yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-118-hat-giong-da-xuat-hien-tuong-lai-can-phai-tinh-toan-cho-tot-12.html.]
Song ánh mắt Tô Lê Nhi nhìn gian hàng đầy ắp vật phẩm kia, bỗng lóe lên một tia tham lam…
------------------------
Chưa đến hai tuần trà, La Vân Khỉ đã cùng Lưu Thành Vũ đến nhà của Lý Thất. Vừa bước vào cửa đã thấy Lý Thất mặt mũi bầm tím, mũi sưng vù.
“Thành Vũ ca, đại tỷ.”
Lý Thất cố gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng không nổi, La Vân Khỉ vội vàng đỡ hắn nằm xuống, vừa hỏi mới biết bạc đã bị một tên đại hán cướp mất.
La Vân Khỉ nhíu mày, hỏi có nhìn rõ mặt người kia không, Lý Thất lắc đầu:
“Không thấy rõ, chúng đều bịt mặt.”
La Vân Khỉ chợt lóe lên một ý nghĩ, song lại lắc đầu bỏ qua.
“Ngươi đã mời đại phu khám chưa?”
Lý Thất gật đầu:
“Xương gãy rồi, chắc phải nằm vài ngày mới khỏi.”
“Vậy phải uống thuốc tiêu viêm mới mau lành. Ngươi chờ ta, ta về lấy cho ngươi ít thuốc.”
La Vân Khỉ vốn tính nhanh nhẹn, liền đứng dậy rời đi.
Đến một chỗ không người, nàng mở hệ thống. Hôm nay hệ thống vừa làm mới, nàng còn chưa lấy gì cả.
Lúc đang lấy thuốc, bất ngờ phát hiện góc phải phía trong xuất hiện thêm một tủ kệ nhỏ — trước đây bị rau che khuất nên nàng chưa từng chú ý. Hôm nay mới để ý thấy đó là một quầy nông sản, bên trên bày đủ loại hạt giống: từ lúa gạo, tiểu mạch đến rau cải, rau diếp, dưa chuột, đậu đũa, cà tím… hơn mười loại rau xanh.
Phát hiện này khiến La Vân Khỉ hết sức mừng rỡ. So với những thứ đồ như mỹ phẩm vô dụng trước đây, sự xuất hiện của hạt giống mới thực sự khiến nàng xúc động.
Trước kia luôn bị người khác vu là hồ yêu quái, đồ bán đều là đá hóa phép mà ra, nếu giờ có hạt giống chân thật, chẳng phải có thể một phen chặn đứng lời gièm pha của thiên hạ sao?
Nàng nén niềm kích động trong lòng, lấy thuốc tiêu viêm, rồi quay về phòng.
“Thuốc này, ngươi cầm lấy uống, sẽ mau khỏi hơn.”
Sau đó nàng lại lấy trong n.g.ự.c ra một trăm đồng tiền bạc, đưa cho Lý Thất:
“Chuyện này là do ta, nếu không phải ta bảo ngươi đến sòng bạc, ngươi đâu phải chịu họa. Đại tỷ trong tay còn chút tiền, nếu ngươi cần gì, cứ nói với ta.”