Dưới gầm bàn, Tô Ly Nhi liền khẽ kéo áo Vương Thúy Châu một cái.
“Mẫu thân, người có thể đừng nói nữa được không?”
Vương Thúy Châu thì làm bộ làm tịch, ỷ vào tuổi tác, luôn muốn đè đầu La Vân Khỉ một bậc, liền hất nhẹ đôi mày cong:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Ta đây là vì nghĩ cho biểu ca của ngươi, sao lại không thể nói?”
Hàn Mặc lập tức đứng phắt dậy, gương mặt nhỏ lạnh băng:
“Việc trong nhà ta từ trước đến nay đều do tẩu tử làm chủ. Nếu không có tẩu, ca ca ta đến thi Hương cũng không đi được. Nhị di nương, ta không cho phép người nói xấu tẩu tử.”
Vương Thúy Châu lập tức tím mặt, giơ tay vặn mạnh tai Hàn Mặc một cái.
“Tiểu súc sinh, đến cả ta ngươi cũng dám cãi lời? Trong bàn còn đến lượt ngươi mở miệng sao!”
Thấy Vương Thúy Châu mặt mày dữ tợn, miệng mắng tay động, Hàn Dung sợ đến nỗi òa khóc.
La Vân Khỉ nhẫn nhịn mấy lần, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, đập mạnh tay lên bàn đứng dậy:
“Nhị di nương, người nếu không muốn ăn thì tự vào bếp mà làm, chớ có cản trở người khác ăn cơm.”
Tô Ly Nhi cũng lập tức đứng lên, liên tục khom người thi lễ với La Vân Khỉ:
“Tẩu tử, xin người bớt giận. Mẫu thân, người đừng nói nữa mà.”
Thấy La Vân Khỉ thật sự nổi giận, Vương Thúy Châu hừ một tiếng:
“Ta cớ gì phải tự làm, cơm dọn rồi thì tất nhiên ta phải ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-117-bieu-ca-rat-de-tam-den-tau-tu-12.html.]
Món hôm nay là sườn hầm, thứ này bà ta đã hơn hai năm chưa được ăn. Bảo bà ta rời bàn lúc này, bà ta còn lâu mới chịu.
La Vân Khỉ đành ngồi xuống lại, nhưng lòng vẫn bức bối.
Bình thường có món ngon gì, nàng cũng nhường hết cho Hàn Diệp và hai đứa nhỏ, chẳng dám ăn một miếng. Hôm nay tâm tình uất ức, nàng cũng chẳng nhường ai nữa, buông thả bụng dạ mà ăn một bữa thỏa thuê.
Một thau sườn lớn gần sáu cân, chỉ trong chốc lát đã sạch trơn. Vương Thúy Châu thậm chí còn đổ canh vào cơm, l.i.ế.m sạch cả đáy bát.
Nhìn bà ta ăn như lang như hổ, La Vân Khỉ chỉ thấy buồn nôn, bèn sớm lui khỏi bàn.
Tô Ly Nhi vội vàng theo sau, giúp nàng thu dọn chén đũa, vừa làm vừa không ngớt lời xin lỗi. Thấy nàng cũng coi như hiểu chuyện, La Vân Khỉ cũng không nỡ trách thêm.
Trong nguyên tác, Hàn Diệp vốn là người hiền hậu nhân từ, muốn hắn đuổi Vương Thúy Châu ra ngoài e là điều không dễ. Chỉ là trong sách không hề nhắc đến chuyện Vương Thúy Châu đến tìm Hàn Diệp, giờ bà ta lại bất ngờ xuất hiện, chẳng lẽ là do nàng thay đổi cốt truyện khiến diễn biến cũng lệch khỏi quỹ đạo?
May mà hiện tại Hàn Diệp đã đỗ Cử nhân, chứng tỏ tuyến chính vẫn không sai lệch nhiều. Điều đó cũng nói lên rằng những nhân vật không có tên trong truyện gốc, phần nhiều đều không quan trọng, nàng có đi hay ở cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Nếu thật sự bị ép tới mức cùng cực, cho dù có mất chút hảo cảm, nàng cũng nhất định phải đuổi ả đàn bà chua ngoa ấy đi cho bằng được.
Vừa nghĩ, La Vân Khỉ vừa dọn dẹp. Nhờ có Tô Ly Nhi hỗ trợ, tốc độ thu xếp cũng nhanh hơn nhiều, nàng lại càng thêm vài phần thiện cảm với tiểu cô nương này.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, La Vân Khỉ mỉm cười hiền hậu nói với Tô Ly Nhi:
“Trong nhà cũng không còn việc gì, không cần bận rộn nữa. Các người đi đường cũng mấy ngày rồi, chắc hẳn cũng mệt, sớm về nghỉ ngơi đi.”
Tô Ly Nhi lí nhí như mèo con đáp lại:
“Tạ ơn tẩu tử. Mong tẩu chớ chấp nhặt với mẫu thân muội, bà không hiểu lễ nghĩa, lại bị phụ thân thiếp bạc đãi, nên tính tình mới thành ra như vậy. Nếu có điều chi mạo phạm, kính xin tẩu tử đừng để bụng.”
“Có một đứa bé hiểu chuyện như ngươi, tẩu đã thấy vui lòng lắm rồi. Về cũng khuyên nhủ bà ấy một chút, có ăn có uống, yên ổn mà sống chẳng tốt sao, lo toan gì những chuyện không đâu.”