Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 116: Người Ta Gả Là Hàn Diệp, Không Phải Bà, Vương Thúy Châu (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 15:26:17
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy tiếng của Vương Thúy Châu, huyết khí trong người La Vân Khỉ lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu.

Dù ở hiện đại nàng cũng có gặp đủ loại người họ hàng, nhưng chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ đến mức này. Bản thân đã chạy nạn tới nhà người ta, vậy mà còn dám chỉ trỏ sai bảo, thật đúng là cho bà ta mặt mũi mà không biết điều.

Nàng giơ chân đá bật cánh cửa viện, “rầm” một tiếng vang lên.

Vương Thúy Châu đang đứng giữa sân cằn nhằn, bị tiếng động dọa đến giật mình.

La Vân Khỉ đảo mắt nhìn về phía phòng của Hàn Diệp, không thấy người, chắc là đi đón Hàn Mặc rồi. Thời cơ vừa khéo, nàng cũng nên nói rõ ràng cho xong.

Nàng bước lên một bước, sắc mặt lạnh nhạt mà nói:

“Nhị di nương lại chẳng phải không có tay, đói thì có thể tự nấu ăn. Đứng giữa sân giậm chân giận dỗi thì trên trời cũng chẳng rơi bánh xuống. Còn nữa, người ta gả cho là Hàn Diệp, chẳng phải là Vương Thúy Châu bà. Muốn bắt bẻ ta, bà còn chưa có tư cách.”

Thấy La Vân Khỉ dám mở miệng dạy dỗ mình, Vương Thúy Châu lập tức không chịu nổi, mặt đỏ bừng, cổ nghẹn lại:

“Ta chưa từng thấy nàng dâu nào dám giáo huấn trưởng bối như thế! La Vân Khỉ, ngươi có ý gì? Ghét bỏ mẫu tử ta ăn chực uống nhờ hả?”

La Vân Khỉ khẽ cười khinh miệt:

“Chẳng phải là trưởng bối bà mở miệng bắt bẻ trước sao? Đừng nói với ta là ở nhà bà cũng chẳng nấu nướng gì, chỉ ngồi chờ cơm dâng đến miệng. Ta mỗi ngày phải mở cửa hàng, lo lắng lao tâm, chẳng có rảnh rỗi hầu hạ những kẻ vô dụng như các ngươi.”

Vương Thúy Châu nghe xong lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt nàng mà mắng:

“Đừng lấy chuyện mở cửa hàng ra nói miết! Dù ngươi có mở ngự thiện phòng đi nữa thì cũng phải về nấu cơm! Ta là nhị di nương ruột của Hàn Diệp, thế nào mà lại bị xem là kẻ vô dụng?”

La Vân Khỉ bật cười, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-116-nguoi-ta-ga-la-han-diep-khong-phai-ba-vuong-thuy-chau-12.html.]

“Bà không nhắc ta còn quên. Vậy xin hỏi nhị di nương ruột, khi cháu bà sắp không có gì bỏ bụng, bà ở đâu? Có từng cho nó một bữa cơm chưa? Khi hai đứa nhỏ đói khóc đến rách họng, bà đang ở phương trời nào? Giờ hắn có công danh thì bà mới lò dò xuất hiện, định vơ lấy chỗ tốt sao? Trên đời làm gì có chuyện tiện nghi đến thế?”

Lời vừa dứt, thanh âm của Vương Thúy Châu cũng nhỏ lại vài phần:

“Nhà ta ở xa, ta sao biết Hàn Diệp ra sao chứ? Với lại, ta cũng chẳng dư dả gì…”

La Vân Khỉ hừ lạnh:

“Thế là rõ rồi. Bà chẳng từng quan tâm tới chúng ta, vậy dựa vào đâu mà đòi chúng ta phải cung phụng bà? Nuôi ăn nuôi uống là ân tình, không nuôi là đạo lý. Muốn ở lại đây cho yên ổn thì phải theo quy củ của nhà này.”

“Tiện phụ ngươi, lại dám bắt ta theo quy củ? Ngươi là cái thứ gì mà dám đặt luật với ta!”

Vương Thúy Châu hoàn toàn bùng nổ, vung tay định tát La Vân Khỉ.

Tô Ly Nhi vội ôm lấy mẫu thân mình, liên tục khuyên nhủ:

“Tẩu tử đừng giận, mẫu thân ta tính khí vậy thôi, miệng nhanh lòng chậm, không có ý gì đâu. Tẩu vào nhà đi!”

Nói rồi liền kéo Vương Thúy Châu vào trong, cánh cửa đóng “rầm” lại. La Vân Khỉ nghiến chặt răng, hận không thể lập tức đuổi cả hai mẫu tử ra khỏi cửa nếu không phải vì có chút thân thích với Hàn Diệp.

Ngoài viện, Hàn Diệp đang bế Hàn Dung một tay, dắt Hàn Mặc một tay, lặng lẽ đứng sát vách tường.

Đợi đến khi trong sân không còn tiếng động, Hàn Mặc mới nói:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ca, nhị di nương quá đáng quá rồi. Bà ấy dựa vào cái gì mà nói tẩu tử như thế?”

Hàn Dung cũng thì thào nhỏ giọng:

“Ca chẳng phải đã từng mượn bạc của nhị di nương sao? Bà ấy chẳng lo gì đến chúng ta, sao chúng ta phải lo cho bà ấy?”

Loading...