Suốt đêm suy nghĩ miên man, mãi đến khi mặt trời bắt đầu mọc, La Vân Khỉ mới mơ màng thiếp đi.
Vừa nhắm mắt chưa bao lâu, chợt nghe tiếng bát đũa nồi niêu va chạm loảng xoảng.
“Đây là đạo làm dâu gì chứ? Nam nhân còn dậy rồi, nàng dâu lại còn nằm dài ra ngủ, ra cái thể thống gì! Hàn Diệp nhà chúng ta là cử nhân đó, tương lai là làm đại quan, sao lại không biết hầu hạ cho tốt?”
Trong cơn mơ màng, La Vân Khỉ nghe có người đang oang oang, cứ tưởng là nằm mộng, lại tiếp tục ngủ say. Đang yên giấc, chợt cảm thấy một trận lạnh lẽo ập đến, nàng giật mình tỉnh dậy, thì ra là bị người ta giật mất chăn.
Nàng bật dậy, liền trông thấy Vương Thúy Châu đang giận dữ lườm lườm.
Hôm nay trời nắng ráo, ánh sáng cũng tỏ hơn hôm qua. Nhìn kỹ thì thấy Vương Thúy Châu có gương mặt xương xẩu, lông mày nhướng cao, tuy chưa đến nỗi khó coi nhưng cả gương mặt toát lên vẻ hung hãn.
Bà ta chống tay hông, phun nước miếng nói:
“Ngươi xem giờ là giờ gì rồi mà còn nằm ngủ được!”
La Vân Khỉ khựng lại một chút, nhưng vì nể mặt Hàn Diệp nên nàng nén giận xuống.
“Thì ra là Nhị di nương, ta dậy ngay đây.”
Nàng miễn cưỡng cười một cái, mặc áo váy vào. Đang thay y phục thì Hàn Diệp bước vào.
Hắn chau mày liếc nhìn Vương Thúy Châu, giọng trầm xuống:
“Nhị di nương, nội tử của ta ngày ngày bận rộn, thân thể mỏi mệt, về sau sáng sớm không cần gọi nàng dậy nữa.”
Vương Thúy Châu liền dựng mày, chống nạnh nói:
“Thế sao được! Về sau ngươi làm quan, trong nhà ắt có thêm thiếp thất. Nếu ai nấy đều vô phép vô tắc như thế, chẳng phải là rối tung cả lên sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-114-nguoi-da-do-dat-tat-phai-cuoi-le-nhi-12.html.]
Mới ngày đầu đã muốn thay nàng nắm quyền, thật đúng là ăn no rỗi việc.
Trong lòng La Vân Khỉ đã mắng không biết bao nhiêu câu, nhưng ngoài mặt vẫn cố nhẫn nhịn, dù sao bà ta cũng là thân thích ruột thịt của Hàn Diệp, mà có lớn tiếng đôi co thì người ngoài nhìn vào cũng chẳng hay.
“Tất cả là lỗi của con dâu, từ mai sẽ dậy sớm nấu cơm.”
Nàng cười cười nói một câu rồi xoay người bước về phía bếp.
Vương Thúy Châu lại đưa tay chặn lại.
“Hồi trước Hàn Diệp còn nhỏ dại, việc gì cũng chiều theo ngươi. Giờ trong nhà đã có trưởng bối, thì phải lập quy củ! Cơm sáng phải có cháo, có món ăn kèm. Cơm chiều phải có bốn món một canh, làm cho tử tế vào! Đừng để đến khi Hàn Diệp vào kinh, bị người ta chê cười.”
La Vân Khỉ thật sự không thể nhịn thêm được nữa. Chê nàng dậy muộn thì thôi, đến việc ăn gì mà cũng muốn quản, bà ta tưởng bà là ai chứ?
“Nhị di nương nghĩ cũng hay, nhưng tiếc là cháu của người còn chưa làm quan, trong nhà bạc tiền có hạn, chúng ta chỉ là dân thường, thật lòng mà nói thì bốn món một canh ăn không nổi. Nhưng nếu Nhị di nương chịu đóng tiền cơm, thì muốn làm tám món cũng được.”
Vương Thúy Châu ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Hàn Dung có nói Hàn Diệp mới đỗ cử nhân ngày hôm qua. Sắc mặt bà ta ửng đỏ, vội chống chế:
“Thôi thì thức ăn có thể giản lược, nhưng quy củ không thể bỏ. Nhất là, ngươi không thể dậy muộn hơn trượng phu. Nếu để ta thấy ngươi ngủ nướng thêm lần nữa...”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ ngẩng mặt, giọng cũng lạnh đi mấy phần.
“Bà định làm gì? Chẳng lẽ muốn thay Hàn Diệp viết hưu thư cho ta sao?”
“Phu nhân...”
Hàn Diệp khẽ gọi một tiếng, rồi nhìn thẳng về phía Vương Thúy Châu.
“Nhị di nương, chuyện trong nhà ta xưa nay đều do phu nhân làm chủ. Nếu người muốn ở lại lâu dài, thì không cần phải bận tâm mấy chuyện lặt vặt này. Nếu không nhờ phu nhân tảo tần lo toan, đã không có Hàn Diệp hôm nay. Mong Nhị di nương nể mặt ta, đừng trách phu nhân nữa.”