Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 113: Đêm Nay Muốn Nương Tử Bầu Bạn (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-25 15:53:05
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một bữa cơm khiến cho Lưu Thành Vũ cùng hai đứa nhỏ không ngớt lời khen ngợi.

Gia vị nơi cổ đại vốn dĩ đơn sơ, nay lại lần đầu tiên được nếm thử món ngon lạ miệng đến thế, thậm chí còn ngon hơn cả món cay tê thời hiện đại gấp bội phần.

Hàn Diệp cũng gật đầu lia lịa, chỉ là bản tính hắn điềm đạm, không biểu hiện quá rõ ràng.

Sau khi dùng cơm xong, Lưu Thành Vũ muốn trở về. Dẫu sao cũng rời võ quán mấy ngày rồi, trong lòng nhớ nhung, muốn quay về xem xét một phen. La Vân Khỉ khuyên hắn ở lại một đêm, nhưng hắn không thuận, đành để tùy ý vậy.

Thu dọn bát đũa xong, trời cũng đã tối đen. Mặc cho cái nắng hè còn hừng hực, nhưng đêm thu lại dịu mát vô cùng. Hàn Diệp ngồi một bên hỏi han chuyện học hành của Hàn Mặc, còn Hàn Dung thì ngồi xổm chơi đùa với đàn kiến dưới đất.

Phía sau làn khói bếp lượn lờ, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi cảnh tượng như họa, khiến lòng người cũng ấm áp.

Một màn sum vầy như thế, lại khiến La Vân Khỉ nhớ đến mẹ nơi hiện đại xa xăm.

Tính ra cũng đã hơn nửa năm trôi qua, chẳng rõ thân thể mẹ hiện giờ ra sao, có phải rất nhớ nàng, có phải từng lén khóc một mình trong những đêm không người?

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng mới lên nơi chân trời, La Vân Khỉ khẽ thở dài một tiếng.

Hàn Diệp đi tới, xốc áo rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Nương tử, nàng đang nghĩ gì thế?”

La Vân Khỉ tựa đầu lên vai hắn, chậm rãi nói: “Thiếp đang nhớ đến mẫu thân.”

Hàn Diệp tưởng nàng nói đến La phu nhân, liền vòng tay ôm lấy vai nàng an ủi.

“Hiện giờ chúng ta sống hạnh phúc như thế, mẫu thân nơi cửu tuyền ắt hẳn cũng thấy yên lòng. Nàng đừng quá muộn phiền.”

La Vân Khỉ khẽ ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Hai người ngồi yên lặng ngoài sân, cho đến khi Hàn Mặc và Hàn Dung về phòng nghỉ, La Vân Khỉ mới sực nhớ đã khuya rồi, nên phải đi nghỉ ngơi.

Nàng vội chỉnh lại y phục, đứng dậy nói: “Hôm nay chàng đừng đọc sách nữa, mấy ngày qua cũng đã mệt rồi, đi nghỉ sớm một chút đi.”

Hàn Diệp bỗng nắm lấy tay nàng, ánh mắt thâm tình: “Ta muốn nương tử ở bên ta đêm nay.”

La Vân Khỉ lập tức nhớ đến lời hắn đã nói vào đêm trước lúc lên đường — nếu hắn được Giải Nguyên, thì nàng sẽ là phần thưởng của hắn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-113-dem-nay-muon-nuong-tu-bau-ban-12.html.]

“A… chuyện đó… Hôm nay chàng mệt rồi, để mai thiếp sang hầu chàng được không?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nói rồi toan quay đi, nhưng eo đã bị Hàn Diệp ôm chặt lại.

Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói dịu dàng như làm nũng: “Không chịu, ta muốn đêm nay cơ…”

Thân thể La Vân Khỉ nhỏ nhắn, sao có thể chống đỡ nổi sức lực của Hàn Diệp, lập tức bị hắn bế bổng lên.

“A! Mau thả thiếp xuống!”

 

La Vân Khỉ kinh hô, cúi đầu níu lấy tay Hàn Diệp, thì đúng lúc ấy, cổng sân bất chợt mở ra.

Có người hỏi: “Đây có phải là nhà của Hàn Diệp không?”

La Vân Khỉ giật mình, vội vàng đẩy Hàn Diệp ra.

Nàng vuốt lại tóc tai rồi bước ra trước hỏi: “Ngươi là… Tào tẩu tử?”

Trăng đã lên cao, dù ánh sáng lờ mờ vẫn đủ để nhìn rõ khuôn mặt người. Vừa ra tới cổng, La Vân Khỉ liền nhận ra người đến.

Hai phu thê họ Tào đều đến, phía sau còn có một phụ nhân ngoài ba mươi, cùng một thiếu nữ.

“Chư vị đây là…?”

 

Tào tẩu tử vừa trông thấy La Vân Khỉ, sắc mặt liền rạng rỡ.

“Xem ra không tìm nhầm rồi, may quá. Vị này là nhị di nương của Hàn Diệp, tìm các ngươi khắp thôn. Ta từng nghe Tường Vi nhắc sơ qua chỗ ở của các ngươi, nên dẫn đường thử xem, không ngờ thật sự tìm được.”

Người phụ nữ kia bước lên mấy bước, lập tức ôm chầm lấy Hàn Diệp, khóc nức nở.

“Hàn Diệp… con lớn thế này rồi… còn nhận ra nhị di nương không?”

Hàn Diệp khẽ sững người, phải một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Loading...