Giải nguyên?
Chẳng phải chính là người đỗ đầu kỳ thi Hương đó sao?
La Vân Khỉ lập tức chạy ra ngoài đón, quả nhiên thấy Hàn Diệp vận trường sam xanh thẫm, sải bước đi tới cửa tiệm.
“Hàn Diệp, chàng… chàng thật sự đỗ rồi sao?” La Vân Khỉ kích động nắm lấy tay hắn.
Hàn Diệp ánh mắt hàm chứa ý cười, dùng sức gật đầu.
“Phải.”
La Vân Khỉ mừng rỡ ôm chầm lấy Hàn Diệp. “Hàn Diệp, chàng thật sự quá lợi hại rồi!”
Vốn Hàn Diệp là người da mặt mỏng, nay tâm trạng vui vẻ tột độ, cũng chẳng màng xung quanh có người hay không, ôm lấy La Vân Khỉ xoay một vòng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tiểu Dung cũng từ trong nhà chạy ra, dang đôi tay nhỏ ôm lấy đùi huynh trưởng.
Mới mấy ngày không gặp, tiểu nha đầu cũng đã nhớ ca ca rồi.
“Ca ca, Dung Dung cũng muốn ôm cơ!”
La Vân Khỉ vội nhảy xuống, bế tiểu Hàn Dung đưa cho Hàn Diệp.
“Nào, mau ôm lấy Dung Dung đi.”
Hàn Diệp bế muội muội lên, dịu dàng hỏi: “Vài ngày nay Dung Dung có ngoan không?”
Hàn Dung vòng tay nhỏ ôm lấy cổ Hàn Diệp, vui vẻ nói: “Dung Dung tất nhiên là ngoan rồi! Ca ca, huynh có nhớ tẩu tẩu không đó!”
Lời trẻ con lại khiến mặt Hàn Diệp đỏ bừng, quay đầu thấy La Vân Khỉ đang tròn xoe đôi mắt đào nhìn mình, như mong như đợi, không khỏi thấp giọng đáp: “Tất nhiên là có nhớ.”
La Vân Khỉ đứng bên cạnh không nhịn được khẽ bật cười.
Để hắn có thể thốt ra lời ấy giữa chốn đông người, quả là không dễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-112-noi-gang-om-thit-thoi-co-12.html.]
Nàng biết hắn thẹn thùng, nên không trêu ghẹo nữa, bế lấy Hàn Dung cười nói: “Hôm nay chúng ta đóng cửa sớm, phải nấu một bữa ngon để thưởng cho ca ca của muội. Thành Vũ, mấy hôm nay đệ cũng vất vả rồi, tối nay ở lại dùng bữa rồi hãy về.”
Lưu Thành Vũ là người thành thật, vui vẻ nói: “Vâng, ta cũng đang đói bụng đây.”
“Vậy thì mau về nhà nấu cơm thôi.”
La Vân Khỉ nhanh nhẹn khóa cửa tiệm, nhặt ít rau cần dùng cho bữa tối rồi thu vào không gian, ôm Hàn Dung cùng mọi người quay về nhà.
Vừa mới rời đi, xe ngựa của Phương Lộc Chi đã dừng lại trước cửa tiệm.
Trong xe, Phương Lộc Chi vén rèm, thấy cửa tiệm đóng chặt, không khỏi thất vọng.
Hoàng Oanh Oanh tò mò nhìn một cái, hỏi: “Biểu ca, huynh nhìn gì thế?”
Giọng Phương Lộc Chi mang theo vài phần buồn bã: “Không có gì.”
Hoàng Oanh Oanh chu môi: “Muội thấy huynh có vẻ không vui? Nhưng huynh là Á nguyên – đỗ hạng nhì mà, chẳng phải rất đáng mừng sao?”
Phương Lộc Chi ậm ừ “vui” một tiếng, rồi khép mắt lại.
Trước kia điều hắn mong mỏi là vị trí Giải nguyên, giờ lại để Hàn Diệp đoạt mất, hạng nhì này nhìn sao cũng thấy chua chát.
Trái lại, Hàn Diệp thì trong lòng rộn ràng hân hoan, vừa bước chân vào nhà liền chạy ngay tới phòng bếp nhóm lửa, Lưu Thành Vũ cũng vì phấn khích mà thao thao kể đủ thứ chuyện trên đường đi, càng nói càng hăng, lại nhắc đến Phương Lộc Chi cùng biểu muội của hắn – Hoàng Oanh Oanh.
Hàn Diệp không muốn nghe đến cái tên ấy, liền khẽ ho một tiếng. Lưu Thành Vũ lại không hiểu ý, vẫn hăng say kể với La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ thì không mấy để tâm, dù sao Phương Lộc Chi là công tử huyện lệnh, lại là đồng khoa dự thi với Hàn Diệp, ở cùng một khách điếm cũng là chuyện thường.
Vừa nhặt rau, nàng vừa nói: “Không ngờ các chàng lại ở cùng một chỗ. Khi hắn rời đi, ta cũng ra tiễn, còn đưa cho họ một quả dưa hấu to. Không biết lần này hắn có được lên bảng vàng không?”
Thấy La Vân Khỉ nói nhẹ bẫng như thế, Hàn Diệp ngược lại cảm thấy mình nhỏ nhen.
Hắn liền hắng giọng nói: “Phương công tử đỗ hạng nhì – Á nguyên, cũng xem như không tệ.”
Khóe môi La Vân Khỉ cong lên, nụ cười có phần đắc ý: “Nhưng sao sánh được với Giải nguyên nhà chúng ta. Thiếp biết lần này chàng chắc chắn đỗ cao. Đợi sang xuân năm sau dự Hội thí, rồi vào Điện thí, đến lúc ấy, chàng ắt sẽ được thăng tiến như diều gặp gió.”