Chớp mắt đã hai ngày trôi qua. Vì muốn vết thương của nam tử kia sớm lành, mỗi ngày La Vân Khỉ đều cho hắn uống thuốc tiêu viêm hai lần. Sự thực chứng minh, loại thuốc này hiệu quả không tệ, vết thương của cả hắn không những không nhiễm trùng mà còn hồi phục rất nhanh, đến nay đã có thể xuống giường bước đi.
La Vân Khỉ biết được họ của nam nhân là Lục, tên một chữ Phóng, vốn là kẻ bán hàng nay đây mai đó.
Song, đối với những lời bịa đặt của hắn, La Vân Khỉ chẳng hề tin tưởng.
Nàng vốn mở siêu thị ở hiện đại, người tuy nhiều việc không nhiều, nhưng ngày nào cũng gặp đủ loại khách nhân.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cũng đoán được tám, chín phần đối phương làm nghề gì.
Cái gọi là Lục Phóng trước mặt, lời nói rõ ràng là giả. Nhưng thật giả ra sao, La Vân Khỉ cũng chẳng mấy để tâm. Nay Hàn Diệp sắp trở về, để tránh những hiểu lầm không cần thiết, nàng chỉ mong Lục Phóng rời đi sớm một chút.
Sáng ngày thứ ba, La Vân Khỉ mang theo bánh bao và cháo đến, nhìn Lục Phóng nói:
“Nhà ta tuy đủ chỗ dung người, nhưng vô cớ thu nhận một nam nhân lai lịch bất minh, dù nói ra nghe lọt tai, người khác nghe vào cũng khó tránh bàn tán. Huống hồ, tướng công ta cũng đã truyền tin về, nói sẽ sớm hồi hương trong nay mai. Nếu công tử đã có thể hành tẩu, chi bằng tìm nơi khác dung thân vậy.”
Lục Phóng gật đầu, nói:
“Đó là lẽ đương nhiên. Tại hạ đã quấy rầy mấy ngày, trong lòng vô cùng cảm kích, không dám làm phiền thêm nữa. Dù cô nương không nói, tại hạ cũng sẽ sớm rời đi.”
Dứt lời, hắn nâng bát cháo lên, uống cạn trong một hơi, đoạn tháo xuống một miếng ngọc bội đeo nơi cổ.
“Hàng hóa đều đã bị cướp sạch, trên người thật không còn vật gì đáng giá, nếu cô nương không chê, xin nhận lấy vật nhỏ này, coi như chút tâm ý của tại hạ.”
La Vân Khỉ vội xua tay từ chối:
“Việc ta khuyên người rời đi vốn đã thấy áy náy, sao lại còn dám nhận lễ vật.”
Nàng thật lòng thấy ngại. Cứ như thể vì người không tặng gì nên nàng mới đuổi đi vậy.
Nam nhân khẽ mỉm cười:
“Đồ ta đã tặng, vốn không có ý thu hồi. Nếu cô nương cảm thấy không ổn, chi bằng ban cho ta ít thuốc tiêu viêm, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-111-han-diep-thi-do-12.html.]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, bất giác thấy có chút vừa mắt. Ngọc ấy tạo hình vân mây, lớn cỡ quả sơn tra, toàn thân trắng mịn, trong lõi như có mây cuộn tơ bay, nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ. Mà tên nàng lại có một chữ “Vân”, bất giác sinh lòng ưa thích.
Lại xem kỹ, ngọc này nước ngọc cực tốt, phần không có vân mây thì trong suốt như nước, khiến nàng khẽ chau mày.
“Vật này... tất là trân phẩm, ta thật không dám nhận. Nếu công tử cần dược, ta sẽ cấp cho chút ít.”
Nam nhân cười nhẹ:
“Nghe tiểu hài tử nói tên cô nương cũng có một chữ ‘Vân’, ngọc này mang hình vân mây, há chẳng xứng đôi? Chi bằng, đừng từ chối nữa.”
La Vân Khỉ trầm ngâm chốc lát, rồi nói:
“Thôi được. Nhưng nếu đây là vật duy nhất công tử còn giữ, vậy ta xin tặng thêm ít bạc.”
“Không cần.” Lục Phóng khoát tay, “Tại hạ có một thân thích ở gần đây, chỉ cần tìm đến là được. Mong cô nương ban cho dược là đủ.”
Thấy hắn đã quyết, La Vân Khỉ cũng không khách sáo nữa, đem toàn bộ thuốc tiêu viêm tích góp hơn tháng qua giao hết cho hắn.
Nam nhân nhìn thuốc viên trắng như tuyết, nhíu mày hỏi:
“Chẳng hay dược này mua từ đâu?”
La Vân Khỉ thuận miệng bịa đại:
“Là gia gia ta khi còn sống tự chế, nay đã thất truyền, chẳng nơi nào có bán.”
Nam nhân “ồ” một tiếng, cẩn thận thu lấy, rồi cáo từ rời đi.
La Vân Khỉ nhìn bóng hắn một tay ôm vết thương, chậm rãi rời khỏi viện, trong lòng bất giác thấy áy náy.
Nam nhân thân hình cường tráng như thế, thật đúng là loại hình nàng ưa thích... chỉ tiếc, Hàn Diệp vẫn chưa tống khứ được!
Nàng khẽ thở dài, đem dây ngọc đeo lên cổ, lấy nước rửa sạch bụi, chẳng mấy chốc đã khô ráo. Vừa đeo vào liền thấy nơi n.g.ự.c mát rượi, oi bức trong lòng cũng tiêu tan không ít.