Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 109: Nàng Dung Mạo Tú Lệ, Khí Độ Hiên Ngang, Quả Là Một Tuyệt Sắc Giai Nhân (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-23 17:37:54
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May thay — vẫn còn thở!

La Vân Khỉ lập tức đưa tay lên trán hắn, muốn xem có phát sốt hay không, bởi ở thời đại này, nhiễm trùng là chuyện không nhỏ.

Vừa mới chạm ngón tay vào hàng mày, người kia đột ngột mở choàng mắt, chụp lấy cổ tay nàng.

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên:

“Ngươi là ai?”

La Vân Khỉ giật nảy mình, miệng hé ra vì kinh hãi, rồi lập tức rút tay về.

“Ta là người cứu ngươi. Giờ ngươi đã tỉnh, vậy xin hãy sớm rời đi cho tiện.”

Người kia khẽ nhíu mày, dù mặt mũi lấm lem m.á.u bụi, vẫn không giấu được phong tư bất phàm.

Hắn trông vào khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, diện mạo cương nghị, không giống vẻ tuấn mỹ của Hàn Diệp, cũng không mang nét tiêu sái như Phương Lộc Chi, mà sở hữu cặp mày sắc nhọn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng rõ nét — cả người mang theo sát khí quả cảm, phong thái giống hệt những người lính tinh nhuệ trong thế giới hiện đại mà La Vân Khỉ từng thấy.

“Thì ra là ân nhân, tại hạ đa tạ ân cứu mạng.”

Nam tử khẽ nghiêng người, dường như muốn gượng dậy, nhưng vết thương nơi sườn lại bị kéo động, lông mày chau lại, mồ hôi lạnh lập tức túa đầy trán.

La Vân Khỉ cũng theo đó mà "hít" nhẹ một tiếng, thương thay vết thương kia quá sâu, đau đớn cũng là điều dễ hiểu. Lại thấy đối phương nói năng nhã nhặn, lễ độ khiêm nhường, lòng nàng cũng vơi đi đôi phần cảnh giác.

“Nếu đã không gượng dậy nổi, thì tạm nghỉ thêm hai ngày đi. Ta đã nấu chút cháo, lát nữa sẽ mang vào cho ngươi.”

Nam tử khẽ mở miệng, tựa hồ muốn từ chối, nhưng đau đớn nơi vết thương lại khiến lời chưa kịp ra đã nuốt trở vào.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Chẳng bao lâu sau, La Vân Khỉ đã mang tới một bát cháo ấm vừa phải. Nam tử gắng chống người muốn ngồi dậy, rốt cuộc vẫn không làm được.

La Vân Khỉ bất đắc dĩ thở dài:

“Ngươi đã thương thế trầm trọng, chớ cố gượng dậy nữa. Để ta đút cho ngươi.”

Nàng vốn là người thời hiện đại, không câu nệ chuyện nam nữ thọ thọ bất thân, liền tìm một cái gối kê dưới cổ nam tử, rồi múc từng thìa cháo đút cho hắn.

Nam tử uống cháo, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi La Vân Khỉ.

Chỉ thấy nàng dung mạo thanh tú, càng nhìn càng ưa nhìn.

Giữa đôi mày mang theo vài phần anh khí, trong nét mỹ lệ lại hàm chứa khí khái kiên cường, loại diện mạo như vậy quả thực hiếm thấy.

Hắn không nhịn được mà hỏi:

“Cô nương chẳng hay có biết võ công không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-109-nang-dung-mao-tu-le-khi-do-hien-ngang-qua-la-mot-tuyet-sac-giai-nhan-22.html.]

La Vân Khỉ ngẩn ra, kế đó bật cười khẽ khàng.

Ý cười dần lan khắp đôi mắt, càng khiến vẻ anh khí kia thêm phần quyến rũ lạ thường.

“Ta làm sao biết được cái đó, chỉ là người mở tiệm buôn bán mà thôi. Ngươi nói vậy là quá xem trọng ta rồi.”

Nam tử khẽ "ồ" một tiếng rồi hỏi:

“Không biết trong nhà cô nương còn có ai? Ta ở lại đây, có e sẽ quấy rầy.”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn y, thong thả nói:

“Cũng chẳng có gì. Tướng công ta đêm mới về đến nhà, nhà cửa cũng rộng rãi, nếu ngươi thật sự không thể đi, thì ở lại dưỡng thương vài hôm cũng được.”

Vì đề phòng lòng người khó đoán, La Vân Khỉ cố ý bịa chuyện Hàn Diệp sắp trở về.

Nam tử gật đầu:

“Vậy xin đa tạ ân tình.”

La Vân Khỉ lại tò mò hỏi:

“Chẳng hay vị tráng sĩ đây là đụng phải đạo tặc sao?”

“Ừm… Tại hạ vốn là thương nhân lữ hành, chẳng ngờ trên đường gặp phải bọn cường đạo...”

Nam tử nói đến đây thì khựng lại, không tiếp tục nữa.

La Vân Khỉ cũng không hỏi thêm, bởi nàng đã nhìn ra lời hắn nói có phần không thật.

Song ngắm tướng mạo người này, chính khí lẫm liệt, không giống kẻ tà ác.

Đợi hắn dùng xong cháo, nàng dặn:

“Ta còn phải mở tiệm bán hàng, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi. Lát nữa ta về sẽ nấu thêm cho ngươi chút gì đó.”

Nam tử khẽ cúi người đáp lễ, xem như cảm tạ, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.

La Vân Khỉ dọn dẹp bát đũa rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy Hàn Dung đang đứng nép nơi cửa, dáng vẻ rụt rè, có lẽ còn sợ hãi dáng vẻ hôm qua của nam tử kia, giờ trông như chú chim sẻ nhỏ nép mình co ro.

La Vân Khỉ liền cúi người bế lấy Hàn Dung, dịu dàng nói:

“Không sao rồi, đừng sợ. Tẩu dẫn muội đi tiệm nhé.”

Nam tử trong phòng quay đầu lại, vô tình trông thấy nụ cười rạng rỡ như nắng sớm của La Vân Khỉ — ánh mắt nhất thời thất thần.

Loading...