La Vân Khỉ cảm thán đôi câu, đoạn thu xếp hàng hóa, đóng cửa tiệm rồi trở về nhà.
Rảnh rỗi không có việc, nàng liền cùng Hàn Mặc chuyện trò đôi chút về chuyện thư viện và những điều học được mấy ngày nay. Hàn Mặc hỏi đâu đáp đó, lại có thể suy luận thêm từ kiến thức đã học, còn thêm vào chút hiểu biết của bản thân, khiến La Vân Khỉ không ngớt gật đầu — số bạc bỏ ra kia quả thật không uổng.
Chỉ e không mấy năm nữa, trong nhà lại có thêm một vị trạng nguyên lang cũng nên.
Nghĩ đến trên tivi, trạng nguyên cưỡi ngựa cao to, mình khoác cẩm bào đỏ rực, La Vân Khỉ bất giác mím môi cười nhẹ. Bất luận là Hàn Diệp hay Hàn Mặc, nếu mặc vào bộ trang phục ấy, nhất định đều là phong tư tuấn dật, khiến người khác chăng thể rời mắt.
Vừa suy nghĩ vẩn vơ, nàng vừa thu dọn trong ngoài cho gọn gàng. Đến khi xong việc, trời cũng sắp tối mịt. La Vân Khỉ ra sân đóng cổng, đang cúi người tìm then cửa, chợt một bóng người lảo đảo xông vào trong sân.
La Vân Khỉ giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thét lên. Nhưng còn chưa kịp cất tiếng, người kia đã ngã “phịch” một tiếng xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt.
“Này...”
La Vân Khỉ dè dặt gọi một tiếng, song đối phương không hề đáp lại, dường như đã bất tỉnh.
Nàng lập tức ngồi xổm xuống xem xét, mới phát hiện dưới sườn người nọ toàn là máu.
Hàn Mặc và Hàn Dung nghe thấy động liền chạy ra, vừa trông thấy liền cả kinh.
“Tẩu tẩu! Người này là ai vậy?”
La Vân Khỉ lắc đầu:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Ta cũng không biết, hình như bị thương, Hàn Mặc, lại đây giúp tẩu một tay, cùng khiêng người vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-109-nang-dung-mao-tu-le-khi-do-hien-ngang-qua-la-mot-tuyet-sac-giai-nhan-12.html.]
“Vâng, tẩu tẩu.”
Chớ xem thường Hàn Mặc tuổi nhỏ, song lại có sức vóc không tệ. Chỉ là người đàn ông kia thân hình rắn chắc, hai người hợp lực mới vất vả khiêng được hắn vào căn phòng trước kia Lý Hương từng ở.
Thắp đèn dầu lên, La Vân Khỉ mới trông rõ bên hông phải của hắn có một vết thương dài chừng một gang tay, m.á.u thịt lật ra ngoài, m.á.u vẫn không ngừng rỉ ra, trông thập phần đáng sợ. Hàn Dung vốn gan nhỏ, vừa nhìn thấy liền òa khóc.
“Dung Dung đừng khóc. Hàn Mặc, đệ bế muội ra ngoài trước, rồi lấy cho tẩu một miếng vải sạch.”
Hàn Mặc nghe lời, bế muội muội ra ngoài, không lâu sau liền quay lại với một miếng vải.
La Vân Khỉ đè nén sợ hãi trong lòng, giúp người nọ băng bó vết thương, lại lấy từ không gian hai viên thuốc tiêu viêm, đút cho hắn uống. Đến khi xong việc, trời đã tối om, nàng cầm đèn dầu soi lại lần nữa, chỉ thấy gương mặt người kia dính đầy m.á.u bùn, nhìn không rõ dung mạo, bất giác trong lòng lại thấy bất an.
Gan nàng cũng thật lớn, chẳng rõ lai lịch người ta, lại dám đem về cứu chữa. Nhỡ đâu là hạng tội phạm g.i.ế.c người thì sao?
Càng nghĩ càng hoảng, La Vân Khỉ vội tìm một cây gậy, từ bên ngoài chống cửa lại, đề phòng đối phương tỉnh lại liền nghe được động tĩnh.
Về lại phòng chính, nàng cũng chốt cửa thật chặt. Hai hài tử bị ảnh hưởng bởi tâm trạng căng thẳng của nàng, đều ngoan ngoãn không dám lên tiếng, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Còn La Vân Khỉ thì không dám nhắm mắt, sợ rằng người kia tỉnh dậy rồi xông vào hại người. Mãi đến khi gần sáng, nàng mới chợp mắt một chút. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền bật dậy ngay tức khắc.
Trông thấy là Hàn Mặc, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vội đi xem người trong phòng kia, thấy y vẫn nằm yên không nhúc nhích, lúc này mới an tâm phần nào. Sau khi nấu cơm cho hai hài tử, tiễn Hàn Mặc đi học xong, La Vân Khỉ bỗng sực nhớ: người nọ bất động như thế, chẳng lẽ đã c.h.ế.t rồi?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng run rẩy, vội dỡ cây gậy chắn cửa, rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng đưa tay thử hơi thở dưới mũi hắn.