Bên cạnh, Hàn Dung cũng học theo dáng nàng, kéo lấy một chiếc ghế con, ngồi ở cửa, đôi tay múp míp đỡ lấy gò má phúng phính.
“Tẩu tẩu đang nhớ đại ca phải không?”
Trông tiểu nha đầu tròn trịa, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn mình chằm chằm, tựa như một con búp bê Tây Dương đặt trong tủ kính, La Vân Khỉ không nhịn được đưa tay ra, khẽ véo lấy má nàng một cái.
“Sao muội biết ta đang nghĩ gì?”
Hàn Dung nghiêm túc đáp:
“Bởi từ khi đại ca rời đi, tẩu tẩu chẳng còn cười nữa.”
“À? Rõ ràng đến vậy sao?”
La Vân Khỉ đưa tay xoa xoa mặt mình, quả thật hơi cứng ngắc.
Hàn Dung gật đầu chắc nịch.
“Tất nhiên rồi, tẩu tẩu cười lên rất đẹp đó.”
La Vân Khỉ bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái đầu bé con:
“Dung Dung cười còn đẹp hơn nhiều.”
“Thật không? Vậy Dung Dung ngày nào cũng cười cho tẩu tẩu xem nhé?”
Nàng ngẩng đầu, mắt sáng long lanh, hỏi một cách ngây thơ.
“Đương nhiên là tốt rồi.”
La Vân Khỉ vừa đáp vừa dỗ dành nàng. Mãi đến khi trời tối, cuối cùng cũng thu xếp xong cửa hàng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Gần đây, tuy việc buôn bán không còn sầm uất như lúc đầu, nhưng nhờ giá rau quả tăng nhẹ, thu nhập vẫn tạm đủ. Đón Hàn Mặc xong, La Vân Khỉ đem bạc cất vào hộp sắt, giấu kín. Tuy có vài lượng, nhưng vẫn chưa nhiều đến mức phải đem gửi ngân điếm.
Dùng xong bữa tối, nàng lại ra hậu viện xem dưa hấu. Mới hai ngày, đã có thêm mấy quả chín đỏ, nhà lại không ăn xuể, bèn tính mai đem ra chợ bán. Chỉ là không có xe, chở dưa đi quả thực không dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-108-nu-tu-khac-du-tot-cung-dau-can-he-gi-toi-ta-22.html.]
Nàng thử mở siêu thị ra xem có thể cất dưa vào trong hay không, không ngờ thật sự làm được.
La Vân Khỉ vui mừng khôn xiết, liền thử tiếp với bàn ghế, rốt cuộc rút ra kết luận — chỉ có vật phẩm xuất từ siêu thị mới có thể cất vào siêu thị, còn đồ vật bình thường bên ngoài thì không được.
Dẫu vậy cũng đã đủ khiến nàng mừng rỡ suốt cả buổi tối. Tối đó, nàng bổ một quả dưa cho hai hài tử ăn, phần còn lại đều cất hết vào siêu thị.
Sáng hôm sau, nàng bày dưa ra trước cửa, quả nhiên lập tức thu hút ánh nhìn tò mò của người qua đường.
Trước kia nàng cũng từng bán vài ngày, nhưng sau đó lại thôi, nên phần lớn người vẫn không nhận ra loại quả này.
La Vân Khỉ lại dùng cách bổ theo kiểu hiện đại, khắc hoa văn trên vỏ để dễ cầm, còn chu đáo dặn dò mọi người giữ lấy hạt dưa, sang năm có thể đem gieo trồng.
Không ít cửa hàng gần đó nghe tin đều kéo tới mua, chủ yếu là để lấy hạt giống. La Vân Khỉ cũng không keo kiệt, ai hỏi, nàng đều tận tình chỉ dạy cách trồng, thời điểm gieo giống.
Ngay cả phu thê nhà Tần Tỏa Trụ cũng mặt dày xin một miếng mang về lấy hạt.
Nhìn thấy mọi người có hứng thú với việc trồng trọt, La Vân Khỉ bỗng sinh ra một ý niệm — bất kỳ trái cây hay rau củ nào có thể lấy hạt gieo trồng, nàng đều lưu lại một ít, truyền dạy cách canh tác, coi như chút công đức nhỏ bé nàng gửi lại cho thời đại xa lạ này.
Bởi lòng tốt ấy, người dân dần dần không còn xa lánh nàng như trước. Chợ phiên cũng trở nên đầm ấm yên vui, có người thiếu rau, còn đến tìm nàng mua lẻ, nàng cũng bán giá thấp nhất.
Cũng vì thế, nàng lại nảy sinh một ý tưởng mới.
Nếu rau trong siêu thị đủ nhiều, nàng có thể làm nhà buôn sỉ, ở nhà ngồi phát hàng cũng nhẹ nhàng hơn mỗi ngày mở quán. Chỉ tiếc, lượng hàng hiện tại vẫn chưa đủ để mở rộng quy mô. Không biết sau khi siêu thị thăng cấp, sẽ có gì thay đổi.
Mở bảng siêu thị ra xem, nàng nhận ra thanh tiến độ lại rút ngắn thêm một chút.
E là do độ hảo cảm của Hàn Diệp suy giảm. Nghĩ đến chuyện tất cả là do Phương Lộc Chi mà ra, nàng càng thêm kiên quyết — đợi Hàn Diệp trở về, thế nào cũng phải làm rõ trắng đen, tránh để hắn hiểu lầm thêm lần nữa. Dù sao, muốn tăng hảo cảm cũng đã quá khó khăn rồi.
Nhìn đoạn tiến độ dài dằng dặc phía sau, La Vân Khỉ bỗng thấy nản lòng.
Nàng thật sự không biết phải làm gì mới khiến Hàn Diệp động tâm. Trước kia chỉ cần làm chút việc, độ hảo cảm đã tăng lên vùn vụt. Nay, dù đã đích thân may cho hắn hai bộ y phục, vẫn chẳng thấy hắn biểu lộ điều gì.
Thở dài một hơi —
Thật là một nam tử tâm như sắt đá!