Trên bàn ngoài giấy bút mực nghiên, còn đặt một chiếc ống bằng sành, nông như nắp nồi, dùng để đậy bài thi trong lúc ra ngoài có việc hay cần rời chỗ.
Trùng hợp thay, bàn thi của Phương Lộc Chi và Hàn Diệp lại sát bên nhau, hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ đối địch.
Lại một hồi trống vang lên, mọi người bắt đầu kiểm tra lại giấy bút. Hàn Diệp thu hồi ánh nhìn.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Lúc này giám khảo đã phân phát đề thi, trong trường bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn nghe tiếng bút lướt trên giấy sột soạt.
Hàn Diệp không vội, trước tiên cẩn thận đọc kỹ đề, rồi mới trầm tĩnh nhấc bút.
Phương Lộc Chi cũng đầy tự tin, tay trái vén tay áo, tay phải cầm bút chấm mực viết chữ.
Trong trường thi, thời gian trôi qua vùn vụt, thoắt cái mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, đã có không ít người nộp bài.
Hàn Diệp cẩn trọng xem lại nhiều lượt, đến khi hài lòng mới gật đầu.
Ra khỏi trường thi, hắn ngửa đầu hít sâu một hơi, lòng nhẹ tựa gió thu.
Lưu Thành Vũ vội vã bước lên, lo lắng hỏi han:
“Hàn đại ca, đề thi hôm nay thế nào?”
Hàn Diệp khẽ mỉm cười, thong thả đáp:
“Cũng tạm ổn.”
Lưu Thành Vũ lập tức hớn hở:
“Vậy là làm được rồi!”
Hàn Diệp gật đầu. Kỳ thi vẫn còn một ngày rưỡi, những bài văn thể Bát cổ hắn đều đã nắm chắc trong lòng, nghĩ đến cũng chẳng có gì khó khăn.
Hắn định cùng Lưu Thành Vũ đi dạo một vòng quanh trường cho thư giãn gân cốt, chợt nghe phía sau có người gọi tên.
“Hàn công tử?”
Hàn Diệp ngoảnh đầu lại, hóa ra là biểu muội của Phương Lộc Chi — Hoàng Oanh Oanh.
“Hoàng cô nương.”
Hắn chắp tay thi lễ, Hoàng Oanh Oanh cũng vội vã hoàn lễ, khẽ cúi người.
Hàn Diệp liền nói:
“Phương công tử hẳn đã ra khỏi trường thi, cô nương không bằng tìm quanh đây thử xem, tại hạ không tiện lưu lại.”
“Cớ gì Hàn huynh vội vã như thế?”
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, chính là Phương Lộc Chi. Hắn phe phẩy cây quạt trong tay, thần thái tiêu sái, vẻ ngạo nghễ như thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-107-han-cong-tu-bieu-muoi-cua-ta-the-nao-22.html.]
Thấy hắn, Hàn Diệp hơi nhíu mày. Đối với Phương Lộc Chi, hắn thật sự không có hứng trò chuyện.
Hoàng Oanh Oanh lập tức chạy đến:
“Biểu ca!”
Phương Lộc Chi gật đầu, chậm rãi bước đến gần Hàn Diệp:
“Chốc nữa còn có một bài thi nữa, Hàn huynh không sợ đi xa lỡ giờ hay sao?”
Hàn Diệp ôm quyền đáp:
“Đa tạ Phương huynh nhắc nhở. Tại hạ chỉ muốn quanh quẩn gần đây cho thư giãn đôi chút, không dám quấy rầy nhị vị, xin cáo từ.”
Dứt lời liền kéo tay Lưu Thành Vũ đi. Lưu Thành Vũ khi nãy còn mãi dán mắt vào Hoàng Oanh Oanh, thấy nàng cười cũng thấy nàng giận, dáng vẻ nào cũng khiến người mê mẩn. Bị Hàn Diệp kéo đi lảo đảo một bước mới kịp hoàn hồn.
Hàn Diệp vốn dày dạn, vừa nhìn cũng đoán được tâm tư của Lưu Thành Vũ. Có điều, Hoàng cô nương kia vừa nhìn đã biết xuất thân danh môn khuê các, há phải người mà huynh đệ mình có thể mơ tưởng. Hắn khẽ lắc đầu.
Nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần, Phương Lộc Chi khẽ cười, dùng quạt vỗ nhẹ lên vai biểu muội:
“Biểu muội, hôm nay quả thực là tới xem ta sao?”
Hoàng Oanh Oanh bị giật mình, trừng mắt oán trách:
“Trong trường thi ta chỉ quen mỗi huynh, không xem huynh thì xem ai?”
Phương Lộc Chi bật cười:
“Ta thấy… hình như chưa hẳn thế.”
Hoàng Oanh Oanh tức giận, liền vươn tay véo mạnh lên cánh tay hắn một cái:
“Huynh nói bậy gì đấy! Ta đâu có!”
Phương Lộc Chi khẽ cong môi, hạ giọng hỏi:
“Nếu muội thật lòng để tâm đến Hàn Diệp, biểu ca đây chẳng ngại giúp một tay.”
Hoàng Oanh Oanh lập tức đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, giậm chân nói:
“Ai thích hắn chứ! Người ta là vị hôn thê của huynh cơ mà!”
Dứt lời nàng liền xoay người chạy đi, vẻ giận dỗi không giấu nổi.
Thời gian nghỉ ngơi qua nhanh, các sĩ tử lần lượt quay lại trường thi. Mãi đến khi trời sẩm tối, ngày thi này mới chính thức kết thúc.
Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ trở về khách điếm, chẳng bao lâu thì Phương Lộc Chi cũng bước vào theo, lại một lần nữa cất tiếng gọi:
“Hàn công tử, không biết… người thấy biểu muội của ta thế nào?”