Lưu Thành Vũ mắt không rời khỏi thân ảnh thiếu nữ nọ, mãi đến khi nàng khuất bóng, vẫn còn đứng ngẩn người nơi đó.
“Hửm? Thành Vũ?”
Hàn Diệp khẽ chau mày gọi một tiếng.
Lưu Thành Vũ lúc này mới như sực tỉnh, gượng cười nói:
“Hàn đại ca, không có gì, chúng ta đi thôi.”
Chẳng bao lâu, hai người đã trở về khách điếm, nhưng bất ngờ lại thấy thiếu nữ áo vàng kia đang cùng Phương Lộc Chi ngồi dưới lầu, xem chừng rất là thân thiết.
Thiếu nữ thoáng thấy Hàn Diệp thì sắc mặt liền ửng đỏ:
“Công tử… công tử cũng trọ ở nơi này sao?”
Hàn Diệp gật đầu, còn chưa kịp đáp lời thì Lưu Thành Vũ đã chen vào trước:
“Đúng vậy, cô nương và Phương công tử quen biết sao?”
Phương Lộc Chi liếc nhìn Hàn Diệp, thản nhiên nói:
“Đây là biểu muội của ta, Hoàng Oanh Oanh.”
Lưu Thành Vũ liền vội vàng chắp tay thi lễ:
“Hoàng cô nương, tại hạ họ Lưu, tên Thành Vũ.”
Hoàng Oanh Oanh cũng gật đầu đáp lễ, song ánh mắt lại chăm chăm nhìn về phía Hàn Diệp.
Chỉ thấy thiếu niên ấy thân hình cao ráo tuấn tú, đôi mắt dài hẹp sâu thẳm như u đàm, thần sắc tĩnh lặng, cử chỉ hàm súc, toát lên một khí độ điềm đạm mà hiếm ai đồng niên có được. Một thân phong thái ấy khiến Hoàng Oanh Oanh càng thêm hiếu kỳ.
Phương Lộc Chi liếc thấy nàng cứ mãi dõi theo Hàn Diệp, không khỏi nở nụ cười nơi khóe môi:
“Vị này là Hàn công tử, đồng hương với ta, không ngờ tới kinh ứng thí lại cùng ở một chốn.”
Hoàng Oanh Oanh khẽ mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng như ngọc:
“Thật là hữu duyên!”
Hàn Diệp không muốn phí thêm thời gian, liền ôm quyền nói:
“Tại hạ còn muốn trở về ôn tập, không quấy rầy nhị vị nữa.”
Dứt lời liền xoay người lên lầu, không ngoái đầu nhìn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-107-han-cong-tu-bieu-muoi-cua-ta-the-nao-12.html.]
Hoàng Oanh Oanh không nhịn được ngoảnh lại nhìn bóng lưng hắn, thấy vai rộng eo thon, bước đi vững chãi, liền khẽ mím môi cười.
Từ trước nàng vẫn cho rằng Phương Lộc Chi đã là bậc tuấn kiệt khó gặp, nay gặp được Hàn Diệp mới hiểu được rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nàng quay sang Phương Lộc Chi trêu chọc:
“Không ngờ huyện nhỏ các huynh lại nhân tài tụ hội như thế.”
Phương Lộc Chi chợt nhớ tới dáng vẻ yểu điệu trong bộ váy tím kia, khẽ gật đầu nói:
“Đúng vậy, nơi ấy chẳng những nhân kiệt địa linh, người cũng đẹp vô song.”
Hoàng Oanh Oanh phì cười, đùa lại:
“Nam tử cũng có thể dùng chữ ‘đẹp’ mà tả sao?”
Phương Lộc Chi khựng lại:
“Muội nói gì?”
Hoàng Oanh Oanh lườm một cái:
“Không có gì. Mẫu thân ta bảo nếu huynh tới thì đến nhà ta ở mấy hôm, huynh thấy sao?”
“Thôi vậy, thi cử cận kề, nơi đây yên tĩnh hơn trong phủ, lại bớt được nhiều lễ nghi phiền toái.”
Nghe hắn từ chối, Hoàng Oanh Oanh hờn dỗi bĩu môi:
“Vậy cũng được. Chỉ là cơm ở đây thật chẳng ngon, ngày mai ta sẽ mang vài món từ nhà đến cho huynh nếm thử. Huynh không chịu đến, ta đành về bẩm lại với mẫu thân vậy.”
Nói xong liền dẫn theo nha hoàn rời đi. Kỳ thực, vốn dĩ nàng định mời biểu ca về phủ, nhưng sau khi gặp Hàn Diệp, trong lòng đã thay đổi chủ ý. Khóe môi khẽ cong, nàng quay gót hồi phủ…
-------------------
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua, kỳ thi hương cũng đến.
Từ tinh mơ, thí sinh các huyện đã tụ tập nơi cửa trường thi.
Bốn phía rì rầm bàn luận đề thi năm nay khả năng sẽ ra vào chỗ nào.
Hàn Diệp nét mặt ung dung, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu. Phương Lộc Chi thì hai tay chắp sau lưng, mặt mày tươi tỉnh, bộ dáng đầy tự tin, như thể mười phần nắm chắc.
Một hồi trống vang lên, cổng trường mở, thí sinh nối đuôi nhau bước vào, theo sự chỉ dẫn mà an tọa.