Hàn Dung tò mò hỏi:
“Tẩu tẩu, vì sao chúng ta phải nấu cho Phương công tử?”
La Vân Khỉ cười bất đắc dĩ:
“Vì chúng ta nợ công tử ấy không ít ân tình, cũng nên đáp lại một phần.”
Hàn Dung nghiêng đầu hỏi:
“Nấu một bữa là trả được sao?”
La Vân Khỉ thở dài:
“Chắc là được... Thôi, mau ra tiệm đi.”
-------------------------
Một ngày trôi qua chóng vánh. Vì mãi nghĩ ngợi đến Hàn Diệp, lòng nàng cứ xao nhãng không yên. Khi thấy thức ăn gần bán hết, nàng bèn nhanh tay gom ít thịt, rau, đóng cửa sớm.
Về đến nhà, nàng tất bật vào bếp. Giống như tối qua, lại làm một nồi sườn kho, thêm cà chua xào trứng, cà tím chiên giòn và thịt kho nâu óng ánh.
Vì dùng nước tương nên màu sắc món nào cũng đẹp mắt. Sau đó nàng gắp ra phần cho Hàn Dung và Hàn Mặc, rồi gói thêm một phần bánh bao nhân thịt cần tây.
Nghĩ đến việc bữa này còn chu đáo hơn cả phần Hàn Diệp ăn hôm qua, trong lòng La Vân Khỉ bỗng thấy hơi bất công.
Nhưng rồi lại nhớ: Hàn Diệp là người nhà, còn Phương Lộc Chi là người giúp đỡ mình. Dù sao cũng không giống nhau.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nàng nhanh chóng hấp bánh bao, trời vừa chập tối là xong xuôi.
Đón Hàn Mặc về, để hai đứa nhỏ ăn trước, nàng xách hộp thức ăn, bước đến nha môn.
Tiểu tư đã chờ sẵn nơi cửa sau. Thấy nàng đến, hắn liền vui mừng chạy vào gọi.
Chưa đầy một khắc sau, Phương Lộc Chi liền xốc áo chạy ra ngoài.
“La cô nương, quả nhiên nàng đã đến rồi!”
La Vân Khỉ mỉm cười duyên dáng, đôi môi khẽ cong như đóa hoa đào:
“Ta đã hứa với công tử, sao lại thất hứa được?”
Nàng đưa hộp thức ăn tới tay Phương Lộc Chi, nhẹ giọng dặn dò:
“Cơm canh vẫn còn nóng, công tử mau vào ăn cho kịp.”
Phương Lộc Chi khẽ liếc nhìn ra sau lưng nàng, thấy nàng không mang theo hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi khởi chút tâm tư.
“La cô nương đến vội như thế, hẳn chưa dùng bữa? Hay là vào trong cùng dùng một chút?”
La Vân Khỉ khẽ lắc đầu, từ chối khéo:
“Không được. Hàn Diệp đã lên đường, trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ, ta không yên tâm, phải sớm quay về thôi.”
Phương Lộc Chi thoáng hiện nét thất vọng trên mặt, nhưng hắn biết rõ La Vân Khỉ vốn không thể ở lại, đành thở dài một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-105-nang-muon-co-ca-mot-khu-rung-my-nam-22.html.]
“Vậy... hẹn nàng ngày mai gặp lại.”
La Vân Khỉ khẽ cúi người hành lễ:
“Sáng mai ta nhất định dậy sớm, đến tiễn công tử lên đường.”
Phương Lộc Chi vội xua tay:
“Không cần dậy quá sớm đâu, nàng cứ nghỉ ngơi đầy đủ là được.”
Tên tiểu tư đứng cạnh liền cười phá lên:
“Xe ngựa không đợi người đâu đấy, đến lúc ấy mà không thấy được La cô nương, công tử nhà ta khéo lại khóc nước mũi ướt nhèm!”
Phương Lộc Chi lập tức giơ chân đá tên tiểu tư một cái:
“Cái miệng chó của ngươi mau ngậm lại cho ta!”
Tiểu tư kêu “ái da” một tiếng, không dám hó hé thêm lời nào.
La Vân Khỉ bị trêu đến đỏ mặt, vội vàng quay người cáo từ.
Phương Lộc Chi vẫn đứng lặng ở cửa sau, mắt dõi theo bóng dáng nàng khuất dần trong ánh chiều tà. Mãi đến khi phía sau có người vỗ nhẹ lên vai, hắn mới cau mày, không kiên nhẫn nói:
“Nếu muốn về thì cứ về trước đi.”
Một giọng trách khẽ vang lên:
“Vì chờ bữa cơm của tiểu nương tử người ta, con từ trưa tới giờ chẳng đụng đến chút gì. Giờ còn bắt cả nhà ta đói theo con nữa sao?”
Phương Lộc Chi giật mình quay đầu, vội cúi mình hành lễ:
“Mẫu thân.”
Phương phu nhân khẽ "ừ" một tiếng:
“Vào trong đi. Chuyện này tuyệt đối không được để phụ thân con hay biết. Ông ấy vốn nghiêm cẩn, ghét điều sai trái, lại coi trọng lễ giáo. Nếu biết con có tâm tư khác thường, ắt sẽ không dung thứ.”
Phương Lộc Chi mặt đỏ bừng, nhỏ giọng phản bác:
“Mẫu thân nói gì kỳ vậy, con nào có tâm tư gì đâu.”
Phương phu nhân thở dài:
“Mẫu thân hiểu con mình hơn ai hết. Con nghĩ gì, ta sao lại không biết? Nhưng việc này tuyệt đối không thể có. Không nói đến chuyện phu thê nhà người ta tình thâm nghĩa trọng, dẫu họ có xích mích gì, Phương gia chúng ta cũng không thể cưới một nữ tử từng có phu quân.”
Bà ngừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Mai này đến Vĩnh Định thành, biểu muội con sẽ ra đón. Những ngày tới, con nên nhân cơ hội đó mà bồi dưỡng tình cảm cho tốt.”
Sắc mặt Phương Lộc Chi lập tức trầm xuống.
“Biểu muội thì vẫn là biểu muội, ta và nàng ấy có gì cần liên hệ đâu.”
Nói đoạn, hắn vung áo, xách hộp cơm bước thẳng vào phòng…