Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 105: Nàng Muốn Có Cả Một Khu Rừng Mỹ Nam (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 17:07:41
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thiếp... thiếp cần phải suy nghĩ thêm một chút.”

La Vân Khỉ vừa dứt lời liền đẩy Hàn Diệp ra rồi đỏ mặt chạy mất.

Lúc này, Hàn Dung và Hàn Mặc đang đùa vui trong sân, thấy nàng mặt mày ửng đỏ hớt hải chạy ra, liền đồng thanh hỏi:

“Sao thế, tẩu tẩu? Tẩu không khỏe ư?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hàn Diệp bước ra khỏi phòng, chỉnh lại y phục, nét mặt đầy vẻ đắc ý, cười ôn hòa nói:

“Tẩu tẩu các ngươi không sao đâu, đi chơi đi.”

La Vân Khỉ ngoái đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt đầy trêu chọc của Hàn Diệp, hai vành tai nóng rực, bối rối vội chạy thẳng vào phòng.

Vừa khép cửa lại, tim nàng vẫn đập loạn trong lồng ngực.

Lỡ như hắn thật sự đỗ đạt mà đến đòi “phần thưởng” thì sao bây giờ?

Phải biết rằng... hắn là người của công chúa kia mà!

Không được, nhất định không thể đồng ý!

Hàn Diệp chẳng qua chỉ là một thân cổ thụ, còn điều nàng muốn lại là... cả một khu rừng mỹ nam!

La Vân Khỉ siết chặt tay, ra sức tưởng tượng cảnh mình được bao quanh bởi một rừng tuấn kiệt. Vậy mà ngay giây sau, những gương mặt kia đồng loạt hóa thành đủ kiểu phiên bản của Hàn Diệp — khiến nàng giật nảy mình.

Bên ngoài cửa, Hàn Diệp khẽ bật cười.

Hắn thật lòng yêu thích dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu ấy của tiểu nương tử!

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh không xa, khi được nàng ôm ấp mà say giấc sớm hôm, khoé môi hắn lại bất giác nhếch cao.

-------------------------------------

Ngày hôm sau.

Lưu Thành Vũ đến từ sáng sớm.

Nghe tin Hàn Diệp sắp lên đường đến Vĩnh Định thành dự thi, hắn đã xin nghỉ mấy ngày để đi cùng.

Sau khi dùng điểm tâm, Hàn Diệp liền chuẩn bị khởi hành.

La Vân Khỉ dẫn Hàn Dung và Hàn Mặc tiễn hai người ra tận cổng thành. Nhìn bóng dáng họ mỗi lúc một nhỏ dần, trong lòng nàng bỗng thấy trống trải khó tả, cổ họng cũng khô khốc hẳn.

Sợ hai đứa nhỏ nhận ra điều khác thường, nàng vội đưa Hàn Mặc đến thư viện rồi ghé ngang qua cửa tiệm, lại thấy Phương Lộc Chi đang đứng chờ trước cửa.

“Phương công tử, sao còn chưa khởi hành vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-105-nang-muon-co-ca-mot-khu-rung-my-nam-12.html.]

Phương Lộc Chi vẫn như thường, bên cạnh là tên tiểu tư mồm mép, nụ cười vẫn tươi như gió xuân.

“Không gấp, từ đây đến chỗ thi chỉ mất nửa ngày. Nay mới là kỳ sơ khảo, đến sớm cũng chỉ ngồi đợi mà thôi.”

La Vân Khỉ cười đáp: “Phương công tử thật ung dung tự tại.”

Phương Lộc Chi phe phẩy quạt, nói tiếp:

“Tại hạ định sáng mai lên đường, không biết La cô nương có thể tiễn ta một đoạn không?”

Thấy ánh mắt chân thành kia, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ, La Vân Khỉ đành dịu giọng đáp:

“Chuyện nhỏ thôi mà, đương nhiên có thể.”

Phương Lộc Chi rạng rỡ hẳn, nụ cười như ánh dương ngày xuân.

“Tại hạ còn một thỉnh cầu, mong cô nương đừng thấy mạo muội.”

La Vân Khỉ gật đầu:

“Phương công tử giúp đỡ ta không ít, có chuyện gì xin cứ nói thẳng. Nếu ta làm được, quyết không chối từ.”

Tên tiểu tư không chờ được nữa, chen vào:

“Công tử nhà ta lại muốn ăn lẩu cay! Cầu xin La cô nương nấu một bữa như lần trước.”

La Vân Khỉ nhíu mày.

Sao ai cũng mê món lẩu cay như vậy?

Chỉ tiếc, nàng không còn gia vị — căn bản là không thể nấu nổi.

“Không phải ta không muốn giúp, nhưng mấy hôm nay không nhập được nguyên liệu. Song ta có thể nấu vài món khác, nếu công tử không chê, tối nay ta sẽ đưa tới bốn món nhỏ.”

Phương Lộc Chi mắt sáng rỡ:

“Thật sao?”

La Vân Khỉ cười khẽ như hoa xuân nở:

“Tự nhiên là thật, sao ta lại lừa ngươi?”

Nhìn nụ cười mĩ lệ kia, Phương Lộc Chi thoáng sững người, rồi lập tức gật đầu:

“Vậy ta về trước chờ, không gặp không về nhé.”

Nói xong liền hân hoan rảo bước.

Loading...