Sáng sớm hôm sau, Tần Tỏa dắt theo thê tử, lại mang một tảng thịt heo đến nhà tìm La Vân Khỉ, lễ phép cúi đầu tạ lỗi một phen.
La Vân Khỉ thấy nàng ta cũng có thành ý, nên cũng không làm khó, chỉ là do nàng định lại giá thịt, các quầy sạp trong chợ liền lần lượt khai trương trở lại.
Tuy giá rau có chút tăng, nhưng La Vân Khỉ mỗi ngày đều chọn ra một món đặc biệt bán giá rẻ, lại nhờ khách quen tích lũy trước đó, việc buôn bán vẫn vô cùng phát đạt.
Chớp mắt tiết trời đã chuyển mát, ngày Hương thí cũng theo đó mà tới.
Sĩ tử khắp nơi đều kéo đến tỉnh thành Vĩnh Định dự thi, La Vân Khỉ cũng gấp rút chuẩn bị cho Hàn Diệp.
Nàng may cho hắn hai bộ xiêm y, tiện thay đổi khi cần, lại đưa thêm ngân lượng lo ăn ở dọc đường.
Thấy áo mới, Hàn Diệp khẽ lắc đầu:
“Chỉ là một kỳ Hương thí, nương tử hà tất phải phiền toái, đồ đơn sơ là đủ dùng rồi.”
“Làm gì có chuyện phiền toái, tục ngữ có câu: người nhờ y phục, Phật nhờ kim thân. Đây là lần đầu chàng xuất môn xa, dĩ nhiên phải chu toàn một chút.”
La Vân Khỉ cầm lên một chiếc trường bào màu lam thẫm, ướm thử lên người Hàn Diệp — sắc xanh trầm khiến khí chất hắn càng thêm ổn trọng, sâu xa.
Một bên, Hàn Mặc nhìn ca ca với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Tẩu tẩu, đến khi đệ thi Hương thí, cũng sẽ được áo mới chứ?”
La Vân Khỉ bật cười trong trẻo:
“Đương nhiên rồi, đến lúc ấy để nương tử của đệ làm cho đệ hai bộ thật đẹp.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hàn Mặc lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, đệ muốn tẩu tẩu làm cơ!”
La Vân Khỉ yêu chiều nhìn tiểu đệ, cười nói:
“Được, vậy tẩu tẩu tự mình làm cho.”
Hàn Dung đứng bên chen vào:
“Tẩu tử, đại ca sắp đi xa, chẳng phải nên ăn một bữa thật ngon sao?”
“Được chứ, Dung Dung muốn ăn món gì nào?” La Vân Khỉ xoay người hỏi.
Hàn Dung cười toe, nhảy dựng lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-104-nuong-tu-co-the-dem-chinh-nang-thuong-cho-ta-duoc-khong-12.html.]
“Muội muốn ăn... lẩu cay!”
“Ơ... chuyện này...”
La Vân Khỉ bất giác liếc về phía Hàn Diệp một cái đầy oán trách — lần trước nấu lẩu hết sạch nguyên liệu, mà độ hảo cảm vẫn chưa kéo lên được bao nhiêu...
Dưa hấu hết thì dễ, nhà nàng trồng đã tới mùa, nhưng gia vị lẩu kia, thì đúng là bó tay...
Hàn Diệp thấy nàng nhìn mình như vậy, trong lòng đầy thắc mắc, chau mày hỏi:
“Nương tử, có gì không ổn sao?”
La Vân Khỉ lườm hắn một cái:
“Không có gì, tối nay tẩu nấu sườn hầm với bánh chẻo nha.”
Hàn Dung xị mặt xuống, chống tay vào má phúng phính:
“Sao lại không được ăn lẩu cay...?”
“À... bởi dạo gần đây tẩu không nhập được gia vị, nhưng về sau tẩu sẽ dốc hết toàn lực, nhất định khiến bảo bối được ăn lại lẩu cay!”
Nói đoạn, nàng lại liếc Hàn Diệp lần nữa, khiến hắn càng thêm hồ đồ, đành cúi xuống xoa đầu Hàn Dung:
“Dung Dung ngoan, tẩu làm món gì thì ăn món đó, được chứ?”
Hàn Dung gật đầu ra chiều hiểu chuyện, sau đó nhe răng cười:
“Dù sao thì sườn và bánh chẻo muội cũng rất thích, đa tạ tẩu tẩu!”
“Chuyện nhỏ thôi mà, tẩu tẩu vào bếp ngay đây.”
Ở quê nàng có câu: “Lên xe ăn bánh chẻo, xuống xe ăn mì.”
Ngày mai Hàn Diệp lên đường ứng thí, nên nàng muốn gói bánh chẻo đưa tiễn hắn.
Tối đó, La Vân Khỉ chuẩn bị bánh chẻo nhân cải thảo thịt băm, hầm thêm một nồi sườn nhỏ. Để đổi vị, nàng làm một đĩa dưa chuột trộn mát lạnh, lại dùng vò nước ngâm sẵn hai quả dưa hấu ướp lạnh.
Cả nhà quây quần, vui vẻ ăn một bữa ấm cúng. Ăn xong dọn dẹp, La Vân Khỉ lại vào phòng Hàn Diệp thu xếp hành lý cho hắn. Không ngờ vừa cúi xuống, đã bị một đôi tay rắn rỏi ôm chặt từ phía sau.
“Nương tử, những ngày qua, vất vả cho nàng rồi.”