Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 103: Tiểu Sinh Xin Tuân Mệnh (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-20 16:43:34
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Lộc Chi nhìn La Vân Khỉ, hỏi:

“Sao nàng lại dễ dàng tha cho bọn họ như vậy? Không sợ hắn lại đến sinh sự?”

La Vân Khỉ khẽ cong khóe môi, mỉm cười nhàn nhạt:

“Có Phương công tử trấn giữ, hắn sao còn dám?”

Lời này khiến Phương Lộc Chi trong lòng vô cùng hả hê, liền chỉnh lại y phục, trịnh trọng nói:

“Đó là lẽ đương nhiên. La cô nương là dân của huyện thành này, bảo hộ an toàn cho cô nương vốn là trách nhiệm của tại hạ.”

“La Vân Khỉ thay mặt dân chúng huyện thành, xin đa tạ Phương công tử và huyện thái gia.”

Nàng hơi cúi mình hành lễ, Phương Lộc Chi vội vàng bước lên đỡ lấy.

Hạ tiết y phục mỏng manh, vô tình tay hắn chạm phải cổ tay nàng, chỉ cảm thấy làn da kia mềm mại như lụa, khiến lòng người vương vấn chẳng thôi.

La Vân Khỉ thì chẳng lấy làm gì, dẫu sao nàng vốn là người thời hiện đại, chẳng quá câu nệ tiểu tiết. Nàng mỉm cười mà nói:

“Nghe phu quân nhà ta nói, mấy hôm nữa sẽ diễn ra kỳ thi Hương, mong Phương công tử có thể đoạt được thứ hạng cao, chẳng phụ thanh xuân rực rỡ.”

Phương Lộc Chi lập tức gật đầu thật mạnh, đáp:

“La cô nương yên tâm, tại hạ nhất định sẽ không khiến nàng thất vọng.”

La Vân Khỉ khẽ sững người, trong lòng thầm nhủ: “Không khiến... ta thất vọng?”

Ngẩng đầu nhìn, liền thấy ánh mắt Phương công tử sáng rực, đang chăm chú dõi theo mình. Nàng vội vàng cười gượng, nói:

“Giờ đã không còn sớm, ta xin cáo từ trước. Chờ công tử thi đỗ cao danh, ta lại đến chúc mừng một phen.”

Phương Lộc Chi cười ha hả:

“Lời chúc thì miễn đi, nếu có thể một lần nữa được nếm món lẩu cay do cô nương thân thủ chế biến, đời này cũng coi như không uổng.”

La Vân Khỉ cũng chỉ cười xã giao:

“Ta ắt sẽ hết sức thỏa nguyện mong cầu của công tử. Nay xin cáo biệt.”

Dứt lời, nàng lại thi lễ lần nữa, rồi không quay đầu lại mà rời khỏi nha môn.

Ra đến đầu đường, trong lòng vẫn cứ cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt âm ấm dõi theo, khiến lưng nàng bỗng như nóng ran lên.

La Vân Khỉ không dám quay lại, bằng trực giác bén nhạy của nữ tử, nàng đã đoán ra tâm tư của Phương Lộc Chi từ lâu.

Song trong lòng nàng, Phương công tử vẫn chỉ như một đứa trẻ chưa lớn, càng không thể là người nàng gửi gắm. Chờ sau khi hắn thi xong kỳ Hương thí, nàng nhất định sẽ tìm dịp nói rõ đôi điều.

-------------------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-103-tieu-sinh-xin-tuan-menh-22.html.]

Về tới nhà, Hàn Diệp đã nổi lửa bếp, Hàn Mặc cũng vừa vặn quay về.

“Tẩu tử!”

Vừa trông thấy La Vân Khỉ bước vào sân, Hàn Mặc liền vui mừng chạy ra.

Những ngày gần đây, nàng mải lo toan bao nhiêu chuyện vụn vặt, cũng có phần sơ sót với Hàn Mặc. Giờ đây mới để ý, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Hàn Mặc đã lớn phổng lên, gần ngang cằm nàng.

Gương mặt cũng so với trước thêm phần sáng sủa, ẩn hiện nét tuấn tú tương lai.

“Sao thế? Hôm nay có chuyện gì vui vậy?”

Hàn Mặc gật đầu, vẻ mặt phấn khởi:

“Hôm nay khảo hạch, đệ đứng đầu bảng đó!”

“Ô, lợi hại thật!”

La Vân Khỉ mừng rỡ, liền bế bổng Hàn Mặc lên, xoay một vòng giữa sân.

Trông thấy tiểu thê tử cười rạng rỡ như hoa nở đầu xuân, bao nhiêu khúc mắc trong lòng Hàn Diệp phút chốc cũng tan biến.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu được nỗi lòng La Vân Khỉ. Nếu hai người vô tình, cớ sao phải ghen tuông, giận dỗi?

Chính vì trong lòng có đối phương, nên mới sinh lòng ghen. Đối với Quan Tuyết Yến hay Lý Hương, La Vân Khỉ nào khác gì hắn khi đối diện với Phương công tử?

Đổi một góc nhìn khác, điều đó cũng chứng minh rõ ràng — trong lòng nàng đã có hắn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Ý nghĩ ấy khiến hắn không khỏi khẽ cong khóe môi, đáy mắt vốn sâu thẳm phút chốc sáng rỡ hẳn lên.

La Vân Khỉ quay đầu lại, bắt gặp Hàn Diệp đang nhìn mình mỉm cười, lập tức nghi hoặc hỏi:

“Chàng cười cái gì?”

Hàn Diệp khẽ ho một tiếng:

“Không có gì.”

La Vân Khỉ hừ nhẹ một tiếng, nhấc váy bước vào nhà.

“Không gì thì mau đi đọc sách, còn mấy ngày nữa là đến kỳ Hương thí rồi, còn đứng loay hoay bếp núc làm gì?”

Hàn Diệp vội cúi mình:

“Tiểu sinh tuân mệnh! Tiểu sinh lập tức chăm chỉ đèn sách, quyết không phụ kỳ vọng của nương tử.”

Nhìn theo bóng dáng cao ráo ấy khuất dần, La Vân Khỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Cuộc sống này... rốt cuộc cũng thấy được đôi phần hy vọng.

Loading...