Nàng bật cười:
“Trong nhà chỉ nhiêu đó chuyện, thiếp còn có gì mà giấu chàng? Ngược lại là chàng giấu thiếp không ít, chuyện Lý Hương (tên thật của Ngô A Hương), thiếp còn chưa hỏi tội chàng đâu.”
Giọng Hàn Diệp lập tức dịu đi mấy phần:
“Chuyện đó cũng là bất đắc dĩ. Nay nàng đã biết rõ, thì đừng giận ta nữa. Về sau có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết, ta không muốn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nghĩ đến tên điên Tần Tỏa Trụ, La Vân Khỉ cũng thấy rợn người, khẽ gật đầu:
“Vậy thì nói rõ luôn, từ nay về sau, chàng cũng không được giấu thiếp chuyện gì.”
Hàn Diệp dịu dàng nhìn nàng:
“Đó là điều tất nhiên.”
Lời chưa dứt, thì bên ngoài viện đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết.
Cửa viện bị đẩy ra, một phụ nhân thô kệch ba phần chạy vào.
“La cô nương, xin cứu lấy nhà ta một mạng!”
La Vân Khỉ vội đứng dậy — thì ra là thê tử của Tần Tỏa Trụ.
Vừa bước qua cửa, người đàn bà kia đã quỳ sụp xuống nền đất.
“Là do chúng ta sai, đều là lỗi của chúng ta. Xin La cô nương hãy rủ lòng thương, cùng huyện lão gia nói đỡ đôi lời, thả Tần Tỏa Trụ trở về đi. Cả nhà ta đều trông cậy vào hắn. Đứa con của ta ta cũng cho nó một bài học rồi, ta xin hứa từ nay về sau sẽ không để nó gây khó dễ cho Hàn Mặc nữa. Chỉ mong La cô nương mở lòng từ bi, tha cho phu quân ta một lần.”
La Vân Khỉ sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lùng như băng:
“Hết thảy đều do ngươi – một kẻ phụ nhân càn rỡ mà ra. Nếu không phải ngươi không biết dạy con, thì nhi tử ngươi đâu đến nỗi ra tay với Hàn Mặc. Các cửa hàng đối đầu với ta như thế, chẳng lẽ không có phần ngươi xúi giục?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hàn Diệp nghe thế liền hiểu ra thân phận người phụ nữ kia, lập tức bước lên đứng cạnh La Vân Khỉ, đề phòng ả đàn bà kia bất ngờ ra tay.
Thê tử của Tần Tỏa Trụ lúc này đã thực sự sợ hãi, bởi lẽ dân dù hung hăng đến đâu cũng chẳng dám đối đầu với quan phủ. Vừa khóc vừa dập đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-102-uy-nghiem-cua-te-tuong-tuong-lai-22.html.]
“Là ta sai rồi… Chỉ cần tiểu nương tử chịu ra tay giúp đỡ, ta xin hứa từ nay về sau sẽ an phận thủ thường, buôn bán lương thiện, không dám tái phạm nữa.”
La Vân Khỉ lạnh nhạt đáp:
“Ngươi nói sai rồi. Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử thường dân, đâu có bản lĩnh gì đi ‘cứu’ phu quân ngươi ra được? Chuyện này, huyện lão gia tự có công luận, xin ngươi trở về cho.”
“Xin đừng mà…”
Thê tử Tần Tỏa Trụ bò tới hai bước, ôm chầm lấy chân La Vân Khỉ, nước mắt nước mũi dầm dề, vô cùng nhếch nhác:
“Nếu hắn không ra, nhà ta chẳng còn ai g.i.ế.c heo, dạo này chẳng kiếm được một đồng, ngược lại còn lỗ vốn. Cứ thế này, ngay cả tiền học của bọn nhỏ cũng chẳng lo nổi. La cô nương, xin thương xót cho nhà ta lần này.”
La Vân Khỉ trong lòng sinh ra chán ghét, đối với loại phụ nhân độc miệng hẹp hòi như vậy, nàng thật chẳng thể có nổi thiện cảm.
Hàn Diệp đứng phía sau dường như cũng không nỡ, khẽ khàng nói:
“Phu nhân, g.i.ế.c người cũng chỉ một đao là xong, chi bằng nàng đến nha môn một chuyến.”
La Vân Khỉ hừ lạnh, xoay người đáp:
“Thiếp không đi, lỡ đâu chàng lại nghĩ lung tung thì sao?”
Thê tử Tần Tỏa Trụ tuy không rõ thân phận Hàn Diệp, nhưng nhìn biểu hiện giữa hai người cũng đoán được phần nào. Bèn lập tức quay sang kéo áo Hàn Diệp, cầu khẩn:
“Tiểu tướng công, xin ngài mở lòng từ bi, nói đỡ vài câu, ta thực sự biết lỗi rồi.”
Thấy bàn tay đầy dầu mỡ kia in nguyên dấu lên áo Hàn Diệp, La Vân Khỉ càng thêm ghê tởm, lạnh lùng quát:
“Buông tay hắn ra cho ta.”
Thê tử Tần Tỏa Trụ bị tiếng quát dọa cho sợ hãi, vội buông tay, lùi lại.
“La cô nương… thế là đồng ý rồi sao?”
La Vân Khỉ hừ một tiếng, đáp gọn:
“Đi thôi.”