Trong lòng La Vân Khỉ tuy có phần giận dữ, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
Dù sao nàng cũng từng vì Quan Tuyết Yến, Ngô A Hương mà ghen bóng ghen gió, đổi vị trí suy nghĩ, nàng vẫn hiểu được tâm ý của Hàn Diệp. Huống hồ, nam tử ở bên ngoài, thể diện luôn là chuyện phải giữ lấy.
“La Vân Khỉ xin đa tạ ân tình của Phương công tử. Được làm người dân dưới sự quản lý của huyện thái gia nghiêm minh, lại có công tử là người yêu dân như con, thật là phúc của trăm họ.”
Nói đoạn, nàng kéo nhẹ tay Hàn Diệp, mỉm cười với Phương Lộc Chi:
“Việc ở đây, xin phiền công tử xử lý. Nếu không còn việc gì khác, phu thê chúng ta xin được mở cửa kinh doanh.”
Phương Lộc Chi đưa mắt nhìn sang bàn tay nàng đang đặt lên tay Hàn Diệp, ánh nhìn chợt tối đi, nhưng khóe môi vẫn cong nhẹ. Lời muốn nói cũng chỉ đành nén lại trong lòng.
“Được rồi, hai vị cứ tùy ý.” Hắn phe phẩy quạt, ra lệnh cho nha dịch: “Dẫn đi.”
Sau khi Phương công tử rời đi, đám đông cũng dần tản hết.
Công tử Huyện lệnh đích thân bắt người, đám chủ tiệm xung quanh lại càng không dám sinh sự với La Vân Khỉ nữa.
Nàng mở cửa tiệm, nhìn thấy kệ hàng trống không, mới nhớ ra hôm nay còn chưa bày hàng. Lại thấy Hàn Diệp đứng ngay phía sau, rõ là không tiện hành sự, đành quay lại khóa cửa.
“Hôm nay không bán nữa, về thôi.”
Hàn Diệp bước vào từ cửa, bóng người cao lớn phủ lên thân ảnh nàng, giọng nói trầm trầm đầy áp lực:
“Lẽ nào là vì ta ở đây, khiến nàng khó xử?”
La Vân Khỉ hít sâu một hơi. Khí chất con người quả thực có thể đổi thay. Hàn Diệp lúc này, đã mơ hồ mang dáng vẻ uy nghiêm của một vị tể tướng tương lai.
“Không phải, chỉ là hôm nay mỏi mệt, muốn nghỉ một ngày thôi.”
Hàn Diệp hai tay đặt sau lưng, cụp mắt xuống hỏi:
“Những người quỳ ngoài cửa khi nãy, là chuyện gì?”
“Bọn họ từng muốn hãm hại thiếp, lại bị thiếp trị cho một trận. Đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Nói rồi nàng đóng cửa tiệm, trong lòng không khỏi thắc mắc vì sao bản thân lại ôn hòa với Hàn Diệp đến thế. Nếu là ở hiện đại, ai dám lấy mất món ăn yêu thích nhất của nàng, nàng tất phải cho người đó biết thế nào là đại chiến ba trăm hiệp mới thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-102-uy-nghiem-cua-te-tuong-tuong-lai-12.html.]
Ấy thế mà bây giờ, nàng lại có thể nhẫn nhịn cùng hắn nói chuyện ôn hòa, chẳng khác gì kỳ tích.
Hai người đưa theo Hàn Dung trở về nhà, sắc mặt Hàn Diệp vẫn chưa sáng sủa hơn là bao.
“Đang yên đang lành bán hàng, cớ gì bọn họ phải nhằm vào nàng?”
Hàn Dung thấy bầu không khí giữa đại ca và tẩu tử có phần khác thường, bèn vội vàng xen vào, giọng non nớt:
“Đại ca không được giận tẩu, đều là do nhị ca cả!”
Hàn Diệp sửng sốt, trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ vốn không định nói việc của Hàn Mặc cho Hàn Diệp nghe. Dù sao cũng chỉ là chuyện vặt, chẳng đáng để hắn phải bận tâm. Nhưng nay Hàn Dung đã buột miệng, nàng cũng đành kể hết chuyện Hàn Mặc đánh nhau với người Tần gia.
Hàn Diệp lập tức nhíu mày:
“Sao nàng không nói sớm với ta?”
La Vân Khỉ ngồi xuống ghế trong sân, thản nhiên đáp:
“Chuyện của nữ nhân, nói cho chàng thì chàng cũng không tiện nhúng tay.”
Hàn Diệp nhất thời không nói gì, hồi lâu mới cất tiếng:
“Nàng không còn giấu chuyện gì khác chứ? Phu thê là một thể, ta không mong giữa chúng ta có điều gì che giấu.”
Nhìn đôi mắt kia, nghiêm nghị lại mang vài phần sắc bén, tim La Vân Khỉ bất giác khựng lại một nhịp.
Chuyện nàng từng đưa Phương Lộc Chi về thôn, quả thực chưa từng kể với Hàn Diệp. Chẳng lẽ… hắn đã biết?
Nghĩ lại, Hàn Diệp lúc đó chưa về thôn, làm sao mà hay được? Hẳn là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Dù hắn có biết thì đã sao, nàng và Phương Lộc Chi cũng chẳng làm điều gì vượt quá khuôn phép.