Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 101: Gặp Gỡ Chốn Tu La, Gia Vị Lẩu Cay Đã Cạn (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-19 18:55:52
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy La Vân Khỉ tức giận bỏ đi, Hàn Diệp vội vàng đuổi theo. La Vân Khỉ liền sải bước chạy thẳng về cửa tiệm.

Vừa tới cửa, nàng lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình: trước cửa tiệm chen chúc hơn hai mươi người, đứng thành một khối đen kịt.

Thường hay lui tới chợ, La Vân Khỉ cũng nhận ra vài người trong số đó, đều là chủ quán buôn bán quanh vùng. Gương mặt vốn lạnh như sương của nàng lại càng trầm xuống thêm mấy phần.

Đôi mắt phượng xếch lên, nàng lạnh giọng hỏi:

“Các người tới đây làm gì? Bán không lại thì tính chặn cửa ta sao?”

Một người vội vàng lên tiếng:

“La tiểu nương tử, người hiểu lầm rồi! Bọn ta tới đây để cầu xin người.”

La Vân Khỉ tâm trạng chẳng tốt, giọng điệu cũng sắc sảo hơn thường ngày:

“Cầu ta ư? Ta chẳng có gì giúp được các người. Mau tránh ra, đừng cản đường làm ăn của ta.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước ra từ đám đông, mặt mày nịnh nọt nói:

“Nể tình chúng ta đều là người buôn bán rau, La tiểu nương tử xin chừa cho chúng ta một con đường sống. Trước đây đối nghịch với người là lỗi của chúng ta, chỉ mong người giơ cao đánh khẽ, cho chúng ta cùng thống nhất giá rau được không?”

Thì ra là vì chuyện này, La Vân Khỉ cũng đã mơ hồ đoán ra được.

Nàng khẽ bật cười lạnh:

“Hôm trước trông các người bán hàng phấn khởi lắm kia mà, cứ thế mà bán tiếp đi, ta nhất định ủng hộ hết mình.”

Gã béo lập tức toát mồ hôi, vừa lau mặt vừa cuống quýt nói:

“Xin đừng thế, nếu bán tiếp thế này thì chúng ta chỉ còn nước uống gió Tây Bắc mà sống. Xin La tiểu nương tử thương tình.”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy gã đàn ông đang chắn trước cửa ra, giọng đầy sát khí:

“Các người muốn nói gì là chuyện của các người. Mau tránh ra! Làm lỡ việc buôn bán của ta, đừng trách ta không khách sáo.”

Không phải nàng tuyệt tình, muốn ép họ vào đường chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-101-gap-go-chon-tu-la-gia-vi-lau-cay-da-can-12.html.]

Chỉ là nàng, La Vân Khỉ, làm người luôn rõ ràng ân oán. Chỉ trách bọn họ tự cho mình thông minh, lại dám tính kế nàng trước.

“Đừng mà! La tiểu nương tử, ta xin người đấy!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

 

Tên mập nói xong liền phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Cả nhà hắn đều trông vào cửa tiệm này mà sống, giờ hắn thật sự không trụ nổi nữa rồi.

Thấy thế, những người còn lại cũng lần lượt quỳ xuống theo.

Hàn Diệp vừa vặn đến trước cửa tiệm, trông thấy cả đám người đang quỳ trước mặt La Vân Khỉ, không khỏi sững sờ, liền tránh sang một bên nấp đi.

Mọi người miệng kẻ nói người khóc, có kẻ còn nức nở sụt sùi. Nhìn xiêm y của họ chẳng ai giàu có, lửa giận trong lòng La Vân Khỉ cũng dịu đi nhiều, lòng trỗi dậy vài phần thương xót.

Chỉ là nàng cần làm rõ đầu đuôi sự việc.

Bèn hỏi:

“Là người Tần gia bán thịt xúi giục các ngươi làm vậy phải không?”

Gã béo vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:

“La tiểu nương tử anh minh! Bọn ta thật sự bị ép buộc.”

Cùng lúc đó, ở bên kia, Tần Tỏa Trụ đã nghe được việc đám người kia đi cầu xin La Vân Khỉ, liền tức đến chửi rủa om sòm:

“Đồ vô dụng! Chỉ là một ả tiện nhân mà cũng không trị nổi. Mẹ nó, cho dù ả ta quen biết quan huyện thì sao? Tin hay không lão tử một đao g.i.ế.c quách cho rồi!”

 

Tần Tỏa Trụ xưa nay vốn thô lỗ ngang ngược, gần đây liên tiếp chịu nhục, lòng đã sôi máu. Nhân lúc thê tử không để ý, hắn xách ngay con d.a.o mổ lợn đi ra.

La Vân Khỉ dĩ nhiên không hay biết gì. Thấy đám người thật tâm hối cải, nàng đưa tay đỡ gã béo dậy.

“Muốn thống nhất giá rau cũng không phải không được, nhưng giá phải do ta định.”

“Do người định cũng được! Chỉ cần cho chúng ta đường sống, giá nào bọn ta cũng chịu.”

Loading...