La Vân Khỉ cười nhẹ: “Dựa vào tiếng. Dưa chín thì gõ nghe rất thanh, dưa sống thì âm trầm, nặng nề.”
Hàn Dung lập tức ngồi xổm xuống thử, Hàn Diệp cũng tò mò bước lại vỗ một cái.
Nhìn hai huynh muội tò mò như trẻ con, La Vân Khỉ mỉm cười đầy yêu thương.
Đến khi Hàn Mặc trở về, cả nhà cùng bổ dưa. Quả nhiên ngọt mát vô cùng, ai nấy ăn đều tấm tắc.
La Vân Khỉ còn dặn mọi người giữ lại hạt, để sang năm gieo tiếp. Ăn tối xong, cả nhà sớm an giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Diệp đưa Hàn Mặc đến trường, rồi quay về đón La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ thấy tay không tiễn người thì thất lễ, bèn chọn một quả dưa đẹp, bảo Hàn Diệp mang theo.
Cả nhà cùng đến Thiên Thừa thư viện, quả nhiên thấy trước cổng đã đậu sẵn bốn cỗ xe ngựa.
Ba cỗ xe ngựa phía sau đều chất đầy hòm rương, hiển nhiên nhà họ Quan vẫn còn chút gia tài; cỗ xe đi đầu là dành cho người ngồi. Vừa tới cửa viện, đã thấy Quan Tuyết Yến dìu Quan phu nhân từ trong thư viện bước ra.
Quan Tuyết Yến hôm nay rõ ràng là đã dụng tâm trang điểm, thân khoác xiêm y lụa mỏng màu lam ngọc, sắc nước da càng thêm trắng mịn, dung nhan yêu kiều, linh động như nước xuân.
Song, La Vân Khỉ cũng chẳng hề thua kém, thân hình nhỏ nhắn duyên dáng, dáng dấp yểu điệu mà quyến rũ, đứng cạnh Hàn Diệp một thân bạch y, lại càng thêm phần nhu thuận, khiến người nhìn khó lòng rời mắt.
Quan Tuyết Yến vừa trông đã thấy Hàn Diệp, rồi lại thấy La Vân Khỉ đứng sát bên hắn, dung nhan yêu mị nhất thời sa sút vài phần.
Nàng ghé sát mẫu thân, thấp giọng nói mấy câu, rồi bước về phía ba người.
“Ta đã đến lúc phải đi, chẳng lẽ Hàn gia tẩu tử vẫn chưa yên lòng sao?”
Hàn Diệp thần sắc bình thản, đáp:
“Quan muội muội trách lầm phu nhân ta rồi, là ta ngỏ ý muốn nàng ấy theo cùng. Dẫu sao Quan muội muội chưa xuất giá, ta cũng vì thanh danh của muội mà nghĩ.”
Ánh mắt Quan Tuyết Yến thoáng hiện một tia giễu cợt, cười mà như không cười:
“Hàn đại ca quả thật chu đáo, Tuyết Yến xin bái phục.”
La Vân Khỉ sao có thể để nàng làm khó trượng phu trước mặt mình, liền đưa quả dưa trong tay nhét vào lòng Quan Tuyết Yến, nhàn nhạt nói:
“Muội có phục hay không cũng chẳng hề gì. Nếu đã quyết tâm rời đi, thì nên an phận mà đi. Cho dù phu quân ta có tự mình tiễn muội, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Quả dưa này là tấm lòng của phu thê chúng ta, mong muội nhận cho.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Quan Tuyết Yến cắn chặt môi, lời của La Vân Khỉ nói tuy đúng, song lại như kim nhọn đ.â.m thẳng vào lòng, khiến ánh mắt nàng lấp lánh tia oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-100-han-dai-ca-loi-ta-da-noi-chang-cho-quen-22.html.]
Bên cạnh xe, Quan phu nhân đã lên tiếng gọi.
Quan Tuyết Yến liếc nhìn La Vân Khỉ một cái, rồi bất ngờ sải bước đến trước mặt Hàn Diệp, ghé sát nói khẽ một câu, sau đó xoay người rời đi.
Khi gần đến bên xe, nàng lại quay đầu, nở một nụ cười rực rỡ như hoa nở tháng Ba, ánh mắt lưu luyến nhìn Hàn Diệp:
“Hàn đại ca, lời ta nói, chàng chớ quên đấy.”
Dứt lời, vén rèm lên xe.
La Vân Khỉ lập tức nắm chặt đôi tay nhỏ, khí giận bốc lên tận đỉnh đầu. Tiểu tiện nhân này, dám trước mặt nàng quyến rũ trượng phu! Nàng xoay người, sắc mặt trầm lạnh:
“Nàng ta nói gì với chàng vậy?”
Hàn Diệp vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo Quan Tuyết Yến, đáp theo bản năng:
“Nàng ấy… chẳng nói gì cả.”
Sự thật là Quan Tuyết Yến quả nhiên không nói điều gì rõ ràng, khiến hắn đến lúc này vẫn còn hồ nghi.
La Vân Khỉ lập tức nổi cáu:
“Chàng lừa ai vậy? Nếu không nói gì, sao lại dặn chàng ‘chớ quên’?”
Hai người còn chưa dứt lời, xe ngựa đã lăn bánh, Quan Tuyết Yến còn quay lại vẫy tay lần nữa với Hàn Diệp.
La Vân Khỉ tức giận đến mức lập tức quay gót bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng, nơi khóe môi Quan Tuyết Yến khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nếu nàng ta không có được Hàn Diệp, thì cũng phải để La Vân Khỉ cả đời canh cánh trong lòng.
Nghĩ đến Kinh thành cách xa ngàn dặm, từ nay về sau sợ là chẳng còn duyên gặp lại Hàn Diệp, lòng nàng lại trào dâng chua xót, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Quan phu nhân khẽ nắm tay nàng, khẽ thở dài:
“Lòng Hàn Diệp ra sao, con cũng rõ cả. Hà tất phải ôm mãi không buông, tự mình chuốc khổ. Đợi đến Kinh thành, ta sẽ nhờ cữu cữu con tìm cho một mối hôn sự tốt.”
Quan Tuyết Yến lắc đầu, nghẹn ngào thốt:
“Không cần đâu, mẫu thân… đời này con quyết không lấy ai khác nữa…”