Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-03-03 16:27:37
Lượt xem: 8
"Xuống dưới chơi đi!"
Trương Hành Việt dưới cú đá không chút nương tay của Biệt Vũ, như một cánh diều đứt dây bị hất văng ra xa, các đệ tử Thiên Kiến Phong chỉ có thể mở to mắt nhìn Trương sư huynh của bọn họ "phịch" một tiếng rơi vào trong Loan Trì.
Phải mất vài giây sau, Trương Hành Việt mới loạng choạng từ Loan Trì mà bò lên.
"Thiên Kiến Phong các ngươi đã thua, giờ hãy thực hiện giao ước đi." Biệt Vũ nhàn nhã ngồi trên chiếc xe kiếm Hàn Thiết, ngoắc ngón tay về phía Trương Hành Việt.
"Đưa ra đây."
Sắc mặt Trương Hành Việt xanh mét, không cần Biệt Vũ nói rõ điều kiện, hắn cũng đoán được Biệt Vũ đang nhắm vào linh kiếm của hắn.
Với vẻ mặt không cam tâm, Trương Hành Việt đành dâng linh kiếm cho Biệt Vũ.
Hắn nhìn Biệt Vũ với ánh mắt đầy căm hận, sau đó bất đắc dĩ trao thanh linh kiếm thượng phẩm trong tay mình vào tay Biệt Vũ.
Biệt Vũ hài lòng gật đầu.
Trương Hành Việt nhảy trở lại đài diễn võ, gọi các đệ tử Thiên Kiến Phong. "Đi thôi."
"Khoan đã." Biệt Vũ gọi Trương Hành Việt lại.
"Còn chuyện gì nữa?" Trương Hành Việt hỏi với giọng u ám.
Biệt Vũ lắc lắc linh kiếm trong tay: "Số lượng này không đúng thì phải."
"Ngươi còn muốn bao nhiêu nữa?" Trương Hành Việt cảnh giác hỏi.
"Tất cả." Bản tính tham lam của Biệt Vũ lộ rõ không chút che giấu.
Các đệ tử Thiên Kiến Phong sững sờ tại chỗ, bọn họ nhìn nhau lo lắng, xiết chặt lấy linh kiếm trong tay, rồi quay sang nhìn Trương Hành Việt với ánh mắt cầu cứu.
Trương Hành Việt nheo mắt lại, cơn giận dữ làm nét mặt hắn méo mó, khí thế thuộc về tu sĩ Nguyên Anh kỳ tức khắc đổ dồn về phía Biệt Vũ.
"Biệt Cơ Nguyệt! Ngươi đừng có quá đáng!"
Biệt Vũ chẳng hề để tâm, nàng phủi phủi móng tay, lạnh lùng đáp: "Quá đáng ư? Vừa rồi có bao nhiêu người rút kiếm đối với ta, ta sẽ lấy bấy nhiêu thanh linh kiếm."
Sau đó, Biệt Vũ lại cười nhẹ, vẻ mặt hiền hòa: "Chẳng lẽ các ngươi muốn để những đệ tử khác của Thiên Kiến Phong biết rằng các ngươi lấy đông h.i.ế.p ít, thua dưới tay Nhận Kiếm Phong lại còn quỵt nợ hay sao?"
Nàng ra vẻ sẵn sàng đi báo cáo chuyện này với chưởng môn Thiên Kiến Phong nếu bọn họ không chịu giao linh kiếm cho nàng.
Trương Hành Việt kìm nén cơn tức giận, nhìn Biệt Cơ Nguyệt thật lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: "Đưa linh kiếm cho nàng."
"Trương sư huynh?" Đệ tử Thiên Kiến Phong ngạc nhiên hỏi, bọn họ nhìn nhau, không ai trong số bọn họ muốn giao ra linh kiếm.
Đối với kiếm tu, linh kiếm không chỉ là vũ khí, mà còn là đồng bạn tâm đầu ý hợp đã cùng mình trải qua biết bao khó khăn.
Huống chi tìm được một thanh linh kiếm phù hợp với bản thân không phải là chuyện dễ dàng, trao linh kiếm cho Biệt Vũ, có lẽ trong một khoảng thời gian dài bọn họ chỉ còn cách dùng kiếm thứ phẩm.
"Không nghe thấy ta nói gì sao?" Trương Hành Việt cao giọng.
Dưới áp lực từ giọng nói không hài lòng của Trương Hành Việt, các đệ tử Thiên Kiến Phong miễn cưỡng giao linh kiếm cho Biệt Vũ.
Biệt Vũ nhìn ánh mắt căm phẫn của các đệ tử Thiên Kiến Phong, nhoẻn miệng cười, rồi nàng nâng tay cắm từng thanh linh kiếm vào lưng xe kiếm Hàn Thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-64.html.]
Cho đến khi gần trăm thanh linh kiếm đã hoàn toàn dung nhập vào lưng xe, cả chiếc xe kiếm trở thành một khối lớn ghép lại từ linh kiếm.
Chiếc xe kiếm màu sắt lạnh được gần trăm thanh linh kiếm bao phủ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng sắc bén, trang nghiêm mà uy nghi lẫm liệt.
Từ giờ khắc này, kiếm mà Biệt Vũ cưỡi không còn là thanh sắt tầm thường được chọn ngẫu nhiên từ kiếm trủng của Luyện Phong, mà là một thanh kiếm nghịch thiên cải mệnh, chứa đựng chiến tích huy hoàng của Biệt Vũ!
Biệt Vũ hân hoan nhìn chiếc xe kiếm oai hùng ấy.
"Thiết Vương Tọa của ta! Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!"
Đệ tử Thiên Kiến Phong nhìn chiếc xe kiếm này, thứ được tạo ra từ m.á.u và nước mắt của kiếm tu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà mắng chửi Biệt Vũ.
May thay Biệt Vũ da mặt dày, hoàn toàn coi như không nghe thấy những lời mắng chửi từ đệ tử Thiên Kiến Phong.
Nàng luôn biết cách nhanh nhất và chính xác nhất để đ.â.m vào chỗ đau của người khác, như cách nàng ép Trần Phúc bồi thường linh thạch, bắt đệ tử Thiên Kiến Phong giao linh kiếm.
Thừa Lẫm Diêu nhìn Biệt Vũ với ánh mắt phức tạp, dù rằng không có linh kiếm của hắn trong Thiết Vương Tọa, hắn vẫn không thể không cảm thấy tiểu sư muội của mình có chút quá đáng.
Trương Hành Việt hít một hơi thật sâu, cố gắng rời mắt khỏi linh kiếm của mình.
"Biệt Cơ Nguyệt, ngươi cứ đợi đấy." Trương Hành Việt buông lời đe dọa rồi dẫn đệ tử Thiên Kiến Phong rời khỏi đài diễn võ.
Biệt Vũ nhếch mày, khẽ cười, hoàn toàn không để lời đe dọa của Trương Hành Việt vào lòng.
...
Hai ngày sau, Chấp Vân Kiếm Tiên đang ngủ nướng yên lành trong động phủ thì bị đệ tử trông cửa đánh thức.
"Sư tôn." Đệ tử trông cửa cung kính gọi Chấp Vân.
Chấp Vân vội ngồi dậy, giả vờ như vừa mới kết thúc buổi tọa thiền.
"Có chuyện gì?"
Đệ tử trông cửa nhận được sự hồi đáp của Chấp Vân Kiếm Tiên mới bước vào động phủ, vẻ mặt hắn phức tạp, nhìn Chấp Vân mà như muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Hắn muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bởi vì chuyện này thật sự quá mức ly kỳ, đặt trong cả tu tiên giới cũng chưa từng xảy ra, giờ lại rơi vào Nhận Kiếm Phong bọn họ.
Thấy vẻ mặt đệ tử như vậy, Chấp Vân trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành.
"Cơ Nguyệt Tiểu Bá Vương kia... khụ, Đại sư tỷ của các ngươi lại gây chuyện nữa sao?" Chấp Vân hỏi.
Nhìn biểu cảm của đệ tử trông cửa, Chấp Vân lập tức xác nhận, chắc chắn là Biệt Vũ lại gây họa rồi.
Lần trước, nghe nói Biệt Vũ đã ép Nhu Tâm phải giao ra hai thanh linh kiếm thượng phẩm, Chấp Vân còn âm thầm vui mừng, cho rằng Biệt Vũ làm rất tốt.
Ngay chiều hôm ấy, Bạch trưởng lão của Thiên Kiến Phong liền mời Chấp Vân đến Thiên Kiến Phong uống trà.
Chấp Vân có đi không? Đùa gì chứ, tất nhiên hắn không đi, rõ ràng đó là Hồng Môn Yến! Bắt hắn lên đấy để hỏi tội!
Chấp Vân lấy cớ bế quan từ chối lời mời của Bạch trưởng lão, đêm đó hắn đang nhắm mắt tọa thiền, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Chấp Vân mở mắt, liền thấy Bạch trưởng lão ngồi cách hắn nửa mét, chăm chú nhìn hắn. Chuyện đêm đó Chấp Vân thực sự không muốn nhớ lại, Bạch trưởng lão tuổi đã cao, lão nhân gia thường hay có chút thói quen lắm lời.