Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-03-03 16:24:13
Lượt xem: 8
“Ta thật không hiểu sao nàng lại mặt dày như vậy, chẳng những trộm đi kiếm kỹ của Nhu Tâm sư tỷ, còn dám đòi hỏi đồ vật của tỷ ấy?”
“Hừ, chẳng phải Nhu Tâm sư tỷ bị nàng ta mê hoặc mới đồng ý quyết đấu sao? Yêu nữ này sớm đã nhắm đến kiếm kỹ và linh kiếm thượng phẩm của Nhu Tâm sư tỷ, cố ý làm nhục tỷ ấy bằng cách cắm linh kiếm vào cái ghế dơ dáy kia.”
“Ta dám cá, khi về đến Nhận Kiếm Phong, nàng ta chắc chắn sẽ không chờ được mà vội vàng lấy kiếm ra khỏi hàn thiết. Ai bảo Nhận Kiếm Phong không có đủ linh thạch để mua linh kiếm thượng phẩm chứ!”
Khi tiếng nói mang đầy sự mỉa mai kết thúc, các đệ tử Thiên Kiến Phong phá lên cười lớn.
Sắc mặt của Bạch Khải, Thừa Lẫm Diêu và Tri Nhạc trở nên khó coi, bọn họ không tự chủ mà quay sang nhìn Biệt Vũ, người bị chỉ trích nhiều nhất trong câu chuyện này.
Biệt Vũ chỉ nhướng mày, lắng nghe những lời đánh giá từ đệ tử Thiên Kiến Phong một cách đầy hứng thú.
Thiên Kiến Phong quả thật thú vị, người mời nàng quyết đấu là đệ tử Thiên Kiến Phong, kẻ đặt cược với nàng cũng là đệ tử Thiên Kiến Phong.
Giờ đây lại biến thành nàng mê hoặc Thiết Nhu Tâm để quyết đấu, chỉ vì nhắm đến kiếm kỹ và linh kiếm thượng phẩm của nàng ta?
Những đệ tử Thiên Kiến Phong này không đi bịa chuyện trên mấy bảng tin đúng là lãng phí tài năng.
— Mặc dù, thật sự thì Biệt Vũ có nhắm đến linh kiếm thượng phẩm của Thiết Nhu Tâm, và chiếc ghế kiếm cũng được lấy cảm hứng từ linh kiếm của nàng ta thật.
Sau khi cười xong, các đệ tử Thiên Kiến Phong yên lặng một lúc, rồi lại tiếp tục ồn ào.
“Giờ thì không quan trọng nữa.” Một giọng nói so với người khác thì ôn hòa hơn nhiều, mang theo âm thanh mê hoặc: “Chúng ta là một tập thể, đệ tử các phong khác giờ chỉ biết nói rằng Thiên Kiến Phong không bằng Nhận Kiếm Phong. Chúng ta cần phải chứng minh bản thân.”
Bạch Khải cùng những người khác nghe thấy, không khỏi nhíu mày, Trương Hành Việt đang xúi giục đệ tử Thiên Kiến Phong tìm cách gây sự với đệ tử Nhận Kiếm Phong. Đường đường là kiếm tu, sao lại có thể thốt ra những lời đáng khinh như vậy?
“Chúng ta phải làm gì đây? Trương sư huynh, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể để Nhận Kiếm Phong giẫm lên đầu mình sao?” Một đệ tử Thiên Kiến Phong tức giận hỏi.
Trương Hành Việt gần như muốn lật mắt lên trời, hắn đã nói rõ ràng đến vậy, sao bọn họ vẫn không hiểu ý hắn?
“Nhu Tâm sư muội không đánh thắng được Biệt Vũ là vì nàng ta đã rèn thành bản mệnh linh khí, trong hàng ngũ đệ tử Thiên Kiến Phong chỉ có Thường sư tỷ là có thể đối đầu với nàng ta.”
Trương Hành Việt nhấn mạnh: “Không đánh thắng được Biệt Vũ, chẳng lẽ chúng ta không thể thắng được đệ tử bình thường của Nhận Kiếm Phong sao?”
Mấy đệ tử Thiên Kiến Phong nhìn nhau, cảm thấy hành động này có phần không chính đáng.
“Trương sư huynh, chuyện này có phải là không đúng đắn lắm không?”
Trương Hành Việt liếc mắt: “Có gì không đúng đắn? Chỉ là bảo các ngươi đi tỷ thí với đệ tử Nhận Kiếm Phong, đâu phải là bảo các ngươi đi ức h.i.ế.p người ta.”
“Chỉ cần chứng minh rằng thực lực tổng của đệ tử Nhận Kiếm Phong không bằng Thiên Kiến Phong chúng ta là đủ rồi.”
Mấy đệ tử Thiên Kiến Phong lại nhìn nhau, cảm thấy Trương Hành Việt nói có lý.
“Trương sư huynh quả nhiên thông minh! Nếu chúng ta có thể dựa vào thực lực bản thân mà đánh bại đệ tử Nhận Kiếm Phong, sẽ chứng minh rằng bọn họ chỉ là hạng tầm thường, vẫn bị chúng ta đạp dưới chân.”
Trương Hành Việt cười nhếch môi: “Tiếp tục ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-58.html.]
Các đệ tử Thiên Kiến Phong lúc này mới bình tĩnh lại, bọn họ nói cười vui vẻ tiếp tục dùng bữa.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, mấy đệ tử Thiên Kiến Phong ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Biệt Vũ và những người khác.
Các đệ tử Thiên Kiến Phong bất giác cảm thấy chột dạ, bọn họ vừa mới ở đây nói xấu Biệt Vũ lớn tiếng như vậy, giờ đây đương sự đột ngột xuất hiện, làm sao mà không cảm thấy khó xử cho được?
Khó xử là một phần, còn lại là sợ hãi.
Đi sau Biệt Vũ là hai người, lần lượt là đại đệ tử thân truyền của Nhận Kiếm Phong Bạch Khải và nhị đệ tử Thừa Lẫm Diêu, cả hai đều tỏa ra linh áp đáng sợ, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.
Hiển nhiên là những lời xúc phạm và đoán mò về Nhận Kiếm Phong và Biệt Vũ lúc nãy đều bị bọn họ nghe rõ mồn một.
“Ta không nhớ đã mời đệ tử Nhận Kiếm Phong đến đây họp mặt.” Trương Hành Việt từ tốn nói: “Hay là nói xông vào phòng của người khác là lễ nghi của Nhận Kiếm Phong các ngươi?”
Trương Hành Việt không chút nao núng, hắn phát ra linh áp bảo vệ đệ tử Thiên Kiến Phong trước sức ép từ linh áp của Bạch Khải và Thừa Lẫm Diêu.
Thừa Lẫm Diêu nhíu mày, Trương Hành Việt thật là mặt dày, rõ ràng bọn chúng nói xấu Nhận Kiếm Phong trước, giờ lại biến thành lỗi của Nhận Kiếm Phong.
Thừa Lẫm Diêu bước lên trước, định tranh luận với Trương Hành Việt.
Biệt Vũ đưa tay ngăn hắn lại.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Nghe thấy chó sủa liên tục từ bên cạnh, ta không khỏi thắc mắc sao chó lại có thể vào phòng, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy khó hiểu, vì vậy mới mở cửa ra xem, không ngờ là đệ tử Thiên Kiến Phong, đúng là chúng ta đã thất lễ rồi.”
Ồ, bị Trương Hành Việt khích một chút, Thừa Lẫm Diêu cũng xém quên mất, tiểu sư muội là người không bao giờ chịu thiệt thòi.
Ngay khi lời này của Biệt Vũ thốt ra, sắc mặt của Trương Hành Việt lập tức trở nên khó coi.
Đệ tử Thiên Kiến Phong càng không thể chịu đựng nổi: “Ngươi mắng ai là chó?”
“Ai đáp lại, người đó là chó.” Biệt Vũ điềm nhiên nói.
Đệ tử Thiên Kiến Phong tức giận tột độ, bọn họ theo bản năng giơ nắm đ.ấ.m lên, rồi lý trí kéo bọn họ trở lại, ngay cả Nhu Tâm sư tỷ ở Kim Đan hậu kỳ cũng không đánh lại được Biệt Vũ, chẳng phải bọn họ chỉ là những con mèo con ch.ó nhỏ đang tự rước lấy nhục nhã sao?
Vì vậy, bọn họ im lặng hạ nắm đ.ấ.m xuống.
Nhẫn nhịn.jpg
“Các ngươi muốn cùng đệ tử Nhận Kiếm Phong phân cao thấp?” Biệt Vũ hỏi.
“Được thôi.”
“Đừng có mà xem thường đệ tử Nhận Kiếm Phong.” Biệt Vũ hừ lạnh một tiếng.
Bạch Khải nhíu mày, hắn theo bản năng nói: “Sư muội, chớ có hồ đồ.”
Thừa Lẫm Diêu cũng nhìn Biệt Vũ với ánh mắt không đồng tình, Tri Nhạc thậm chí còn kéo tay áo của Biệt Vũ một cái.
Biệt Vũ gạt tay Tri Nhạc ra, nàng bước lên một bước, khuôn mặt hiện rõ vẻ khí phách của nam tử mới có, lại làm ra vẻ vừa chịu đựng nhục nhã, vừa kiên cường bất khuất.