Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-03-03 16:24:03
Lượt xem: 14

Nhưng Bạch Khải chỉ cau mày, đưa mắt nhìn Thừa Lẫm Diêu một cách lạ lùng, tựa như đang hỏi: “Ngươi sao lại có ý nghĩ điên rồ như vậy?”

Bạch Khải đáp: “Đương nhiên là làm những việc nằm trong khả năng của chúng ta.”

“Hai ta không thể can thiệp vào trận quyết đấu của Nhu Tâm và Biệt Vũ, nhưng có thể cổ vũ cho muội ấy từ những khía cạnh khác.”

Lời vừa dứt, Bạch Khải liền lớn tiếng hô vang.

Một tiếng hô đầy uy lực đủ để làm chấn động những đệ tử xung quanh, khiến bọn họ không khỏi ngừng hô hào cho Thiết Nhu Tâm, mà quay đầu nhìn về phía Bạch Khải.

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạch Khải hít một hơi thật sâu, dùng linh lực trong cơ thể để tăng thêm sức mạnh cho tiếng hô của mình.

“Biệt Vũ của Nhận Kiếm Phong, muội là người giỏi nhất! Nhận Kiếm Phong luôn đứng sau ủng hộ muội!!!” Hắn lớn tiếng hét lên.

Tiếng hô này, với sự can thiệp của linh lực Nguyên Anh kỳ, đủ để cả đấu trường nghe thấy.

Đám đệ tử của Nhận Kiếm Phong ngơ ngác nhìn sư huynh lạnh lùng như sương của mình, kẻ mà bọn họ vẫn luôn coi là biểu tượng của kiếm đạo vô tình, giờ đây lại thể hiện như vậy, trầm mặc hồi lâu.

Điều gì đã thay đổi sư huynh, khiến hắn từ một kiếm tu lạnh lùng trở thành như bây giờ?

Tri Nhạc nhanh chóng hô lên với các đệ tử: “Mau cổ vũ cho đại sư tỷ! Chúng ta có thể thua, nhưng không thể thua về khí thế! Nếu chính chúng ta còn không tin tưởng đại sư tỷ, làm sao tỷ ấy có thể chiến thắng?”

Nghe lời Tri Nhạc, đệ tử của Nhận Kiếm Phong liền nhanh chóng học theo Bạch Khải, cùng nhau cổ vũ cho Biệt Vũ.

Dù âm thanh của bọn họ nhỏ hơn so với các đệ tử của những ngọn khác, nhưng Biệt Vũ vẫn nghe thấy những tiếng hô này.

Nàng ngước mắt lên, hướng về phía những đệ tử của Nhận Kiếm Phong trên khán đài, mỉm cười.

Thiết Nhu Tâm thở hổn hển đứng tại chỗ, cắm thanh linh kiếm xuống đất, đôi tay run rẩy không tự chủ được đặt lên chuôi kiếm.

Khi điều khiển cơn bão nước, Thiết Nhu Tâm gần như đã dùng hết mọi sức lực và linh lực, giờ đây cánh tay đã mất hết sức lực.

Nhu Tâm ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy Biệt Vũ mỉm cười nhìn về phía khán đài.

Dù cơn bão nước đã ngay trước mắt, nhưng Biệt Vũ không hề lộ ra bất kỳ sự sợ hãi hay lo lắng nào, nàng biểu hiện như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Làm sao có thể như vậy? Dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chưa chắc có thể thoát khỏi cơn bão của nàng ta. Vậy mà Biệt Vũ, chỉ là Kim Đan sơ kỳ, lại tự tin đến thế? Lẽ nào nàng thật sự có phương pháp để đối phó với cơn bão nước?

Không thể nào. Thiết Nhu Tâm trấn định lại tinh thần, từ trước đến giờ, một khi nàng ta đã sử dụng chiêu này, xác suất chiến thắng luôn là tuyệt đối. Dù Biệt Vũ có né tránh giỏi đến đâu, cũng không thể tránh khỏi lực hút của cơn bão.

Một khi bị cuốn vào cơn bão, Biệt Vũ chẳng khác gì cá trên thớt, mặc cho nàng xẻ thịt.

Nàng ta cao giọng nói: “Ta sẽ dùng chiêu này để quyết định thắng bại!”

Nhưng dường như Biệt Vũ hoàn toàn không nghe thấy lời của Thiết Nhu Tâm, gió rít bên tai khiến giọng nói của Nhu Tâm không thể lọt vào tai nàng.

Gió cuốn lấy vạt áo, mái tóc của Biệt Vũ theo hướng gió tung bay, cơn bão nước đang kéo nàng vào tâm bão. Trước sức hút khủng khiếp này, Biệt Vũ vẫn giữ vững tư thế đứng yên, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhìn cơn bão ngày càng gần.

Nhu Tâm đắc ý nhìn lướt qua Biệt Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-53.html.]

Hừ, trước sức hút của cơn bão nước, Biệt Vũ chỉ có thể dùng linh lực để cố định cơ thể, không bị cuốn đi, chứ làm sao có thể thoát thân.

Nàng ta vừa rồi làm sao lại có ý nghĩ hoang đường rằng Biệt Vũ có biện pháp đối phó?

Thực ra, sự điềm tĩnh của Biệt Vũ chẳng qua chỉ là biểu hiện tiêu chuẩn của kiếm tu vô tình, bọn họ luôn có thói quen dùng khuôn mặt lạnh lùng để che giấu mọi cảm xúc.

Nhu Tâm đoán đúng rồi, Biệt Vũ đang dùng biểu cảm tiêu chuẩn của kiếm tu vô tình để che giấu sự phấn khích trong lòng.

Biệt Vũ phấn khích trò chuyện với hệ thống.

“Chà! Cơn bão nước thật soái! Ngươi còn bảo đây không phải là trò chơi? Nếu không phải ta đã xuyên vào trong trò chơi, sao ta có thể thấy được kỹ năng của Thuật sĩ Bão tố trong tu tiên giới?”

Hệ thống yếu ớt nói: “Ừ, cũng không loại trừ khả năng tác giả tham khảo từ trò chơi phương Tây để viết ra những chiêu kiếm hoa mỹ này.”

“Đã có Thuật sĩ Bão tố, vậy ta có thể chuyển nghề thành Thuật sĩ Lôi long, học thêm thiên phú Song Kiếm, Nhân Đôi Điện Trị Liệu?”

Hệ thống không chịu nổi nữa: “Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi xuyên vào tiểu thuyết tu tiên, không phải Baldur’s Gate 3*!”

(*Baldur’s Gate 3 là một trò chơi nhập vai)

Sao không trang bị cơ chế trừng phạt cho hệ thống chứ? Nếu cứ thế này, sớm muộn gì nó cũng bị Biệt Vũ làm cho phát điên.

Biệt Vũ chăm chú nhìn vào cơn bão nước trước mắt, nàng không tự chủ mà nheo mắt lại, cơn bão thổi khiến mắt nàng khô rát.

Sau một lúc suy nghĩ, nàng quyết định. Bước nhanh về phía trước, tiến thẳng vào cơn bão.

“Nàng ta đang làm gì vậy?” Trên khán đài phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Biệt Vũ muốn tự tìm cái c.h.ế.t sao? Không nghĩ cách thoát khỏi lực hút của cơn bão nước và giành chiến thắng trong trận đấu, lại muốn tiến vào cơn bão?

Bóng dáng của Biệt Vũ trong chiếc áo xanh nhạt lắc lư trong cơn bão tối màu, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cơn bão, bước chân kiên định như ánh mắt của nàng.

Thiết Nhu Tâm sững sờ nhìn bóng dáng lắc lư của Biệt Vũ, nàng ta mở to đôi mắt, trong đó phản chiếu hình ảnh kiên định của Biệt Vũ, cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng nàng ta.

Nàng muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn tìm cái chết?

Ánh mắt của Biệt Vũ bình thản, thần sắc điềm tĩnh, dường như ngay cả hiểm nguy trước mắt cũng không thể làm nàng d.a.o động.

Cuối cùng, Biệt Vũ đã bước vào rìa cơn bão, cơn bão nước gần như ngay lập tức cuốn nàng vào trong, mang nàng bay lên không trung.

“Wooohoooo!!!”

Cơn bão cuốn lấy Biệt Vũ, đưa nàng bay lượn một vòng lại một vòng, cơn bão nước này chẳng phải còn thú vị hơn cái đu quay trong công viên giải trí rất nhiều sao.

Các đệ tử trên khán đài kinh ngạc nhìn Biệt Vũ xoay tròn trong cơn bão.

Nàng thậm chí không cố gắng vùng vẫy hay sử dụng linh lực để phá vỡ sự kiểm soát của cơn bão nước, mà ngược lại, nàng còn tự mình chơi đùa trong đó!

“Nàng... nàng ta đang chơi đùa sao?”

“Không... không phải chứ?”

Nhưng biểu cảm mỉm cười trên môi Biệt Vũ, tư thế thoải mái kia hoàn toàn không giống như đang bị mắc kẹt trong cơn bão và phải chịu đựng đau khổ gì cả!!

Loading...