Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-02-25 06:38:08
Lượt xem: 16
Nàng ta không khỏi sinh lòng hiếu kỳ, liền quay người lại.
“Cẩn thận.” Tiếng gọi đầy lo lắng của Thường Như Ngọc đến quá muộn.
Dù Biệt Vũ đã nhanh chóng nâng kiếm sắt lên để tránh cho Nhu Tâm bị thương, nhưng Nhu Tâm vẫn đ.â.m phải thanh kiếm của nàng.
Tiếng kêu đau đớn vang lên, Nhu Tâm muốn đưa tay xoa lưng đang đau nhức.
Nhưng vì xung quanh còn có các nam đệ tử, nàng ta không muốn mất mặt, đành cắn răng chịu đựng cơn đau với gương mặt nhăn nhó.
Nhu Tâm lùi lại hai bước, ánh mắt liếc qua kẻ gây ra chuyện, khi nhìn đến Biệt Vũ, nàng ta liền nhíu mày và quay mặt đi.
Biệt Vũ mặc bộ y phục bẩn đến mức khó mà nhìn ra màu sắc ban đầu, tóc tai rối bù như tổ quạ, khuôn mặt lem luốc, lấm lem bụi bặm không rõ hình dáng, trông không khác gì một tên ăn mày vừa bò ra từ trại tị nạn.
Thấy tà áo của mình vẫn mắc trên thanh kiếm sắt của Biệt Vũ, nàng ta nghiêm mặt, đưa tay định giật lại.
Biệt Vũ khuyên nhủ: “Nếu là ta, ta sẽ không làm vậy.”
“Liên quan gì đến ngươi, đồ ăn mày.” Nhu Tâm trừng mắt nhìn Biệt Vũ.
Biệt Vũ nhướng mày, ăn mày? Là đang nói nàng sao?
“Nếu ngươi có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình, ngươi sẽ nghi ngờ rằng mình không phải đang ở tu tiên giới, mà là đang chơi trò mô phỏng kẻ ăn mày.” Hệ thống âm thầm thở dài.
“Nhu Tâm.” Tiếng gọi đầy cảnh báo của Thường Như Ngọc khiến Nhu Tâm nhận ra mình đã lỡ lời.
Nhu Tâm ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Nàng nắm lấy một đầu tà áo, giật mạnh để kéo về.
‘Xoẹt——’
Tà áo hồng bị rách một lỗ, Nhu Tâm ngơ ngác nhìn phần vải trong tay mình.
Biệt Vũ liếc nhìn: “Ta đã nói trước rồi.”
Nhu Tâm cầm chặt tà áo rách với đôi mắt rưng rưng. Đây là mẫu mới từ Vạn Y Lâu, màu sắc tuyệt đẹp, từng cánh hoa đào trên áo đều được thêu tay, sợi tơ lấp lánh dưới ánh sáng.
Nàng ta chưa bao giờ dám mặc ra ngoài, chỉ vì hôm qua Thường sư tỷ trở về Lăng Vân Tông, nàng ta mới nài nỉ đối phương cùng mình đến Luyện Phong lấy kiếm, nên mới mặc bộ đồ hồng này, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Biệt Vũ làm rách—bộ áo này, nàng ta đã phải năn nỉ mẫu thân suốt hơn một tháng mới chịu mua cho.
Nhu Tâm qua làn nước mắt lờ mờ nhìn thanh kiếm sắt thô kệch trong tay Biệt Vũ, trong lòng càng thêm tức giận.
Nhu Tâm biết đây hoàn toàn là lỗi của mình, là do nàng ta bước ngược trước đại điện mới đ.â.m phải Biệt Vũ. Nhưng tại sao một kẻ ăn mày lại có thể đứng ở Luyện Phong? Nếu không có tên ăn mày này đứng trước đại điện, làm sao nàng ta có thể va trúng?
Nhu Tâm đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt cao ngạo nhìn Biệt Vũ: “Sao bây giờ đến cả tên ăn mày cũng có thể lên Luyện Phong rồi? Ta nên nói với Vân Phong thúc thúc, để hắn phái thêm đệ tử canh giữ hậu sơn, tránh cho bọn ăn mày lẻn lên núi.”
Lời nói của Nhu Tâm thật sự cay nghiệt.
Thường Như Ngọc nhìn Nhu Tâm với ánh mắt không tán đồng.
Các đệ tử Thiên Kiến Phong xung quanh cũng quay mặt đi chỗ khác, như thể nhìn thêm Biệt Vũ một chút nữa sẽ làm tổn thương đôi mắt của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-45.html.]
Tiểu sư muội của bọn họ hiện tại đang bực bội, dĩ nhiên họ phải giúp nàng ta nói vài câu.
“Nếu chỉ để một tên ăn mày vào cũng còn đỡ, nhưng nếu để kẻ có ý đồ lên núi trộm bí bảo của Lăng Vân Tông thì thật không ổn.” Trương Hành nhẹ nhàng nói, một vài đệ tử nội môn bên cạnh cũng đồng tình gật đầu.
Nghe những lời này, sắc mặt của Thường Như Ngọc hoàn toàn lạnh xuống. Nàng không thể tin rằng chỉ sau hai năm rời khỏi sư môn, các sư đệ đã trở nên thiếu lý trí đến vậy.
Nàng lạnh lùng liếc nhìn các sư đệ, những đệ tử Thiên Kiến Phong vừa rồi còn cười nói vui vẻ nghi ngờ Biệt Vũ, lập tức im lặng như cút non.
Trước những lời cay độc của các đệ tử Thiên Kiến Phong, Biệt Vũ hoàn toàn không phản ứng.
Dưới lớp tóc rũ xuống trán, đôi mắt nàng trong ánh mặt trời ánh lên sắc vàng, chăm chú nhìn Nhu Tâm, ánh mắt nàng vô cảm, phản chiếu lại dung mạo của Nhu Tâm, khiến nàng ta nhìn rõ dáng vẻ của chính mình khi đang gây khó dễ người khác.
Thật khó mà tưởng tượng đôi mắt trong sáng, rõ ràng ấy lại có thể xuất hiện trên mặt một kẻ ăn mày, khiến người ta rùng mình.
Cho đến khi Nhu Tâm bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đến phát lạnh ở sống lưng.
Cuối cùng, Biệt Vũ lên tiếng, nàng chậm rãi hỏi: “Ngươi trông thế này, nếu bị đánh một quyền nhất định sẽ khóc rất lâu nhỉ?”
Nhu Tâm: ?
Những người khác: ???
Nhu Tâm mặt đỏ bừng, nàng ta há miệng, nhưng chẳng nói được lời nào, đành tức giận giậm chân.
Câu nói của tên ăn mày này thật là độc địa.
Nhu Tâm hít sâu một hơi, nắm chặt thanh linh kiếm trong tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, tránh việc giận quá mà cầm kiếm đ.â.m tên ăn mày này.
Nàng không thể làm chuyện ức h.i.ế.p kẻ yếu, Thường sư tỷ cũng sẽ không vui.
Nhưng nếu nàng không trừng trị Biệt Vũ, chẳng phải tên ăn mày này sẽ nghĩ rằng đệ tử Thiên Kiến Phong dễ bắt nạt sao?
Ánh mắt Nhu Tâm rơi xuống thanh kiếm sắt to lớn trong tay Biệt Vũ, nàng đảo mắt, nảy ra một ý.
“Hừ, ngươi cũng dùng kiếm, vậy chúng ta giải quyết theo cách của kiếm tu.” Nhu Tâm hô lớn: “Thế nào? Có dám không? Nếu không dám, thì phải xin lỗi ta.”
Biệt Vũ nhướng mày, tại sao nàng phải xin lỗi trong khi không làm gì sai?
Với lại, nha đầu này có thật sự đang thách thức nàng đấu một trận không? Đến nay, thành tích chiến đấu của Biệt Vũ là toàn thắng.
“Nhu Tâm.” Giọng cảnh cáo của Thường Như Ngọc lại vang lên. Nàng nhìn về phía Biệt Vũ, nói với giọng xin lỗi: “Xin lỗi, Nhu Tâm đã quen được nuông chiều. Nàng không cố ý gây khó dễ cho ngươi, ta thay nàng xin lỗi ngươi.”
Biệt Vũ đột ngột lên tiếng: “Đây là việc ngươi, với tư cách là đại sư tỷ, phải chịu đựng sao?”
“Gì cơ?”
“Chịu đựng tính tình của nàng ta và đám kẻ theo đuôi nàng ta.” Biệt Vũ khẽ cười khinh miệt.
Nhu Tâm không hiểu “kẻ theo đuôi” nghĩa là gì, nhưng rõ ràng biết đó không phải lời khen ngợi.
Điều quan trọng nhất là, sao lại nói Thường sư tỷ phải chịu đựng tính khí của nàng?