Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-02-25 06:38:03
Lượt xem: 19
Hắn mặt không đổi sắc từ chối yêu cầu của Biệt Vũ, cũng không còn ý định giả vờ giữ mối quan hệ thầy trò thân thiết nữa.
Chấp Vân kéo Biệt Vũ đến rìa Vân Đài.
“Ngươi có đạp lên hay không? Không thì bản tọa sẽ ném ngươi xuống dưới.”
Biệt Vũ tay chân lúng túng cố gắng leo lên người Chấp Vân, nhưng bị hắn dễ dàng chế ngự chỉ bằng một tay.
Nàng cứng đầu nói: “Không, tuyệt đối không! Ngươi có thể đả bại thể xác của ta, nhưng tuyệt đối không thể khuất phục linh hồn ta!”
“Đệ tử của ngươi quả thật có vài phần giống ngươi thời trẻ.” Từ phía xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Phủ Bội từ trong sương mù xuất hiện, chậm rãi bước về phía hai người.
Trên người Phủ Bội tỏa ra một lớp ánh sáng nhạt, tựa như thần minh đầy uy nghi. Mái tóc bạc trắng rủ xuống bờ vai, đôi mày mắt hơi khép lại không biểu lộ cảm xúc, giống như một vị thần trên cao xa cách trần thế.
Dù lời nói có chút trêu chọc, nhưng biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi.
Chấp Vân đột ngột cảm thấy bối rối khi bị trưởng bối bắt gặp lúc đang “dạy dỗ” đệ tử, liền thả Biệt Vũ xuống đất.
“Khám Tinh Quân.”
Phủ Bội nhìn Biệt Vũ: “Nếu ngươi không ngại, có thể tạm thời dùng thanh kiếm này để luyện ngự kiếm phi hành.”
Phủ Bội đưa tay triệu hồi Long Uyên kiếm, rồi trao cho Biệt Vũ.
“Khám Tinh Quân, không thể được.” Chấp Vân nhíu mày.
Thanh Long Uyên kiếm danh tiếng lẫy lừng, được rèn từ thiên thạch vạn năm, hấp thu tinh hoa của muôn núi, bố trí trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh, là thần kiếm không dễ gì rèn thành.
Chấp Vân nói: “Bản tọa đưa ngươi Sương Tầm kiếm, không thể vô lễ với Khám Tinh Quân.”
Sương Tầm kiếm: Vậy là tình yêu có thể chuyển dời sao?
Có được Long Uyên kiếm, Biệt Vũ liệu còn để mắt đến Sương Tầm kiếm nữa chăng?
Chẳng phải nói quá, Bắc Đẩu Thất Tinh Long Uyên, ngay cả một kẻ mới nhập môn như nàng cũng từng nghe danh.
“Đa tạ Khám Tinh Quân.” Biệt Vũ cúi người cảm tạ.
Nàng nhanh chóng đón lấy Long Uyên kiếm, trên tay múa kiếm một cách thuần thục.
Không hổ danh là Bắc Đẩu Thất Tinh Long Uyên, chỉ cần cầm trong tay, Biệt Vũ đã cảm nhận được lực lượng tiềm tàng của nó. Nếu xuất kiếm, hẳn là ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
Chấp Vân Kiếm Tiên thấy Biệt Vũ chẳng thèm để tâm, chỉ biết thở dài trong lòng.
“Long Uyên kiếm không phải là bản mệnh linh khí của ta.” Cảm nhận được sự lo lắng của Chấp Vân, Phủ Bội nói: “Kiếm chỉ là vật ngoài thân, mượn dùng một lúc thì có gì đáng ngại?”
Phủ Bội vốn không phải là kiếm tu, với tư cách là đệ tử cuối cùng của Đăng Tinh, bản mệnh linh khí của hắn là một chiếc linh đèn. Khi thiên đạo không còn đáp ứng lời kêu gọi từ nhân gian, Phủ Bội mới bắt đầu luyện kiếm, nhưng hắn lại có khả năng lĩnh ngộ kiếm thuật rất cao.
Biệt Vũ lại cúi người bày tỏ lòng biết ơn, trong mắt nàng, sự sùng bái dành cho Phủ Bội dần thay thế sự thờ ơ trước đó.
Nàng nghĩ, nàng không nên đánh giá người khác qua cái tên. Đây không phải phản diện, đây rõ ràng là cha nuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-42.html.]
Biệt Vũ truyền linh lực vào Long Uyên kiếm, ban đầu nàng truyền vào một ít để xem phản ứng của nó.
Long Uyên kiếm không hề bài xích linh lực của Biệt Vũ.
Biệt Vũ thở phào, nàng tiếp tục truyền thêm linh lực, cho đến khi toàn bộ linh lực tràn ngập trong khe lõm của thân kiếm, làm cho cả thanh kiếm rực sáng một màu đỏ rực.
Nó lơ lửng cách mặt đất khoảng sáu thước, đứng yên một chỗ.
Biệt Vũ bước lên Long Uyên kiếm, đứng vững, sau đó… chẳng có gì xảy ra cả.
Nàng mờ mịt nhìn về phía Chấp Vân, Chấp Vân cũng mờ mịt nhìn lại nàng.
“… Sư tôn?”
Chấp Vân nhẹ ho một tiếng: “Ngươi không nhớ những lời bản tọa vừa nói hay sao? Điều chỉnh lượng linh lực truyền vào thì sẽ có thể điều khiển được linh kiếm.”
Biệt Vũ có vẻ không vui: “Ta làm theo đúng lời ngươi nói rồi mà.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Chấp Vân phản bác.
“Nếu ngươi làm theo lời ta, làm sao có thể không điều khiển được linh kiếm?” Long Uyên kiếm đã chấp nhận linh lực của Biệt Vũ, cho phép nàng đứng trên thân kiếm là minh chứng rõ ràng nhất.
Như vậy, nàng chỉ cần điều chỉnh linh lực bình thường thì đã có thể điều khiển ngự kiếm—vậy mà tại sao những điều cơ bản này lại không thể áp dụng lên Biệt Vũ?
“Sư tôn, ta dù sao cũng là kẻ nhờ vào thiên tư bẩm sinh mà tiến đến Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao ta có thể không biết cách điều khiển linh lực?”
Chấp Vân rõ ràng không hoàn toàn tin tưởng Biệt Vũ, hắn đặt tay lên vai nàng, dẫn dắt linh lực của nàng vào trong linh kiếm.
Nói Biệt Vũ đáng tin cậy thì nàng có thể dùng linh khí bản mệnh của mình để đánh bại Tịch Mộng Thanh trong Phân Thần kỳ, nói nàng không đáng tin cậy thì nàng lại có thể tự mình lọt vào bí cảnh yêu tộc và kết bạn với yêu thú thủ hộ yêu tộc.
Thế nhưng, Long Uyên kiếm vẫn không hề nhúc nhích.
Biệt Vũ ngước lên, đôi mắt đầy vẻ vô tội nhìn về phía Chấp Vân.
Chấp Vân cau mày, trong suốt trăm năm hành nghề, hắn đã đào tạo được rất nhiều đệ tử ưu tú. Đại đệ tử của hắn, Bạch Khải, đã đạt đến tu vi Nguyên Anh khi còn rất trẻ, và trong lần săn bắt vừa rồi cũng đã đạt được thành tích xuất sắc, nhị đệ tử Thừa Lẫm Diêu tuy có phần kém hơn, nhưng hắn lại chăm chỉ, chịu khó học hỏi, cũng là người rất xuất sắc.
Trước đây, hắn luôn tin rằng phương pháp giáo dục của mình là hoàn toàn chính xác. Cho đến bây giờ, Biệt Vũ khiến cho hắn cảm thấy rất bất lực.
Biệt Vũ cảnh giác nhìn về phía Phủ Bội đang đứng không xa, rồi thì thầm an ủi Chấp Vân: “Sư tôn, ta nghĩ rằng vấn đề là ở Long Uyên kiếm.”
Chấp Vân cũng cảnh giác liếc nhìn Phủ Bội, thấy hắn không để ý đến bọn họ, hắn thì thầm đáp lại: “Bản tọa cũng nghĩ vậy.”
Lý thuyết của hắn không thể sai được, sư tôn của hắn đã dạy như vậy, và suốt mấy trăm năm qua hắn cũng đã dạy các đệ tử của mình theo cách đó.
Vậy chỉ còn lại khả năng vấn đề nằm ở Long Uyên kiếm.
Long Uyên kiếm: Nhẫn nhịn.jpg
Phủ Bội giả vờ không nghe thấy cuộc trao đổi lén lút của hai người kia, sau một lúc trầm ngâm, hắn nói: “Linh lực của ngươi cần có một vật dẫn để truyền qua.”
Biệt Vũ bừng tỉnh, tư duy trở nên sáng tỏ, như thể vừa ngộ ra được điều gì đó.
Thì ra là vậy.
Nàng nhanh chóng triệu hồi hình thể của bàn phím, chiếc bàn phím đỏ trắng xuất hiện trong tay nàng, nàng nâng bàn phím lên, như thể đang ôm một cây đàn.