Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-02-25 06:37:54
Lượt xem: 12

Để đối phó Tịch Mộng Thanh đại xà đã sớm quét sạch các bảo vật trong bí cảnh, những linh thảo, đan dược có tác dụng lớn đều đã bị nuốt hết.

Trong bí cảnh giờ chẳng còn lại bao nhiêu thứ tốt.

Nghe lời của tiểu hắc xà, Biệt Vũ khựng lại, nếu nàng thu hồi hành động nuốt yêu đan của Tịch Mộng Thanh, yêu đan tự nhiên trở về chỗ cũ.

Hộp đá này hẳn đã được đặt ở vị trí rất nổi bật, nhưng khi Tịch Mộng Thanh nuốt yêu đan, nàng ta đã tùy tiện vứt hộp đi, kết quả là khi yêu đan bị thu hồi, nó lại quay về hộp.

Thêm vào đó, hộp đá này vốn có tác dụng che chắn linh lực, nên các tu sĩ chưa phát hiện ra, cuối cùng lại để Biệt Vũ nhặt được.

Biệt Vũ lặng lẽ nhét hộp đá vào túi gấm.

Các trưởng lão đã tìm kiếm khắp bí cảnh nhưng cũng không thấy được đồ bổ trân quý nào, con đại yêu này thật keo kiệt, ngoài một viên yêu đan, chẳng để lại thứ gì quý báu.

Mà viên yêu đan đó đã bị Tịch Mộng Thanh nuốt mất, rồi bị Khám Tinh Quân một kiếm đánh thành tro bụi.

Giờ đây, những thứ còn lại trong bí cảnh mà bọn họ có thể tìm thấy chỉ là vài món đặc sản của yêu tộc, linh khí, cùng với một ít vàng bạc châu báu và số đan dược hạng hai có công hiệu tầm thường.

Các trưởng lão chẳng thu được lợi lộc gì, thì đệ tử còn gì để mà chọn?

Mười mấy đệ tử đang tranh cãi kịch liệt về một thanh linh kiếm thượng phẩm, tay nắm chặt, ai cũng cho rằng mình xứng đáng sở hữu thanh kiếm ấy nhất.

Nếu không có trưởng lão đứng bên giám sát, e rằng bọn họ đã phải đổ m.á.u mới phân thắng bại.

Ba đệ tử Nhận Kiếm Phong đứng một bên quan sát cuộc tranh chấp, Biệt Vũ khoanh tay nhìn các tu sĩ đang cãi vã.

Một lát sau, nàng thở dài và nói: “Có phải đây chính là việc ra sức ít nhất mà lại muốn đoạt được bảo vật tốt nhất không?”

“Tiểu sư muội, những lời cao siêu như vậy, là có ý gì?” Thừa Lẫm Diêu hỏi.

Bạch Khải cũng nhìn Biệt Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Biệt Vũ bèn giải thích: “Ngươi xem, người ngăn cản Tịch Mộng Thanh là sư tôn và Phi Vân trưởng lão, người khiến nàng ta quay về luyện khí kỳ và hạ gục nàng ta là ta, và người cuối cùng khiến Tịch Mộng Thanh hóa thành tro bụi là Khám Tinh Quân.”

“Còn bọn họ, không đóng góp gì mà lại tranh giành những chiến lợi phẩm tốt nhất.”

Thừa Lẫm Diêu gật đầu: “Ta hiểu rồi. Tiểu sư muội quả là tài trí vô song.”

Bạch Khải cũng bừng tỉnh.

“Thì ra là vậy, đúng là ra sức ít nhất mà lại muốn đoạt được bảo vật tốt nhất.”

Một số đệ tử thấy phía trước cạnh tranh quá khốc liệt, bọn họ thay đổi chiến lược, rút lui để tìm kiếm các loại đan dược và tiên thảo hạng hai thay vì tranh giành mới đoạt được pháp bảo.

Nhưng khi bọn họ quay lại, họ thấy ba người Nhận Kiếm Phong đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh những bệ đá trong bảo khố trống trơn, sạch sẽ hơn cả điện Triều Nhật.

Đệ tử: ?

Không phải chứ, bảo vật cả đống khi nãy đâu rồi?

Bọn họ rõ ràng nhớ rằng ở đây từng có mấy ngọn núi nhỏ chất đầy bảo vật, để bọn họ có thể lượm lặt mà.

Sao giờ ngay cả một sợi tóc cũng không còn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-38.html.]

Ba đệ tử Nhận Kiếm Phong này lại mang vẻ mặt lạnh lùng, thừa hưởng từ sư tôn Chấp Vân Kiếm Tiên, khiến ai nấy đều e dè, không dám lại gần.

Thêm vào đó, với bối cảnh hùng mạnh của Nhận Kiếm Phong, chẳng ai dám nghĩ rằng bọn họ sẽ quan tâm đến những tài liệu hạng hai và đan dược này, nên không ai nghi ngờ rằng ba đệ tử Nhận Kiếm Phong đã dọn sạch bệ đá.

Đệ tử nhìn nhau, chẳng ai dám bắt chuyện.

Nhận Kiếm Phong vốn là một trong mười sáu phong của Lăng Vân Tông, nổi tiếng cô độc và ít giao tiếp, không chỉ vì vị trí xa xôi, mà còn vì đệ tử Nhận Kiếm Phong đều là kiếm tu.

Kiếm tu từ lâu đã trở thành một hình ảnh khắc sâu trong tu tiên giới, bọn họ không chỉ có tính cách kỳ quái, cô độc, mà còn cuồng kiếm, thường coi linh kiếm của mình là bạn đời, nhưng lại là kiểu gặp kiếm nào yêu kiếm đó.

Một đệ tử Luyện Phong, từng có giao tình với Thừa Lẫm Diêu, hắng giọng một cái, bước lên trước, chắp tay chào ba người.

“Ba vị sư huynh, sư tỷ của Nhận Kiếm Phong, ta muốn hỏi bảo vật trong bảo khố đã đi đâu, ta cần một ít Phong Du và Vẫn Thiết để rèn linh khí.” Hắn nói năng dứt khoát, không chút rụt rè.

Thấy có người mở lời trước, các đệ tử khác cũng vội vàng bày tỏ nhu cầu của mình.

Nghe vậy, Biệt Vũ lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.

“Biệt sư tỷ có biết bảo vật ở đâu không?” Đệ tử Luyện Phong hỏi.

Hắn nhìn Biệt Vũ, thấy nàng vẫn cầm mấy cọng tiên thảo hạng hai trong tay.

Ồ, biết đáp án rồi.

Biệt Vũ cảnh giác nhét nốt mấy cọng tiên thảo cuối cùng vào túi gấm.

“Ta nhặt.”

“Biệt sư tỷ, chẳng lẽ Biệt Gia và Nhận Kiếm Phong còn để ngươi thiếu những thứ này sao? Hà cớ gì phải tranh giành mấy món hạ phẩm này với chúng ta chứ.” Một đệ tử bực tức nói.

Nhiều đệ tử khác cũng hưởng ứng theo lời hắn.

Biệt Vũ nhướng mày, câu này nàng không thích nghe.

Rõ ràng lúc đầu bọn họ không cần những thứ này, giờ không giành được bảo vật tốt lại định đến tay nàng để giành sao? Còn định dùng đạo đức để ép nàng sao?

Buồn cười, nàng không có đạo đức, sao có thể bị ép?

“Ta nghĩ đã để ở đây mà không ai lấy thì ta lấy thôi.” Biệt Vũ chậm rãi nói.

Giọng nói trầm tĩnh của nàng rơi vào tai các đệ tử khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.

Đúng như Biệt Vũ nói, ban đầu là bọn họ không cần, bây giờ lại quay ra trách nàng lấy mất những thứ đó.

Thừa Lẫm Diêu tất nhiên đứng về phía sư muội mình.

Huống hồ, những đệ tử này không có lý do gì mà lại đi trách Biệt Vũ, bọn họ nghĩ Nhận Kiếm Phong người ít nên dễ bắt nạt sao?

“Sư muội của ta thấy các ngươi không cần mới lấy đi, sao giờ lại thành vấn đề của muội ấy?” Thừa Lẫm Diêu lạnh giọng nói, hắn không khách khí tỏa ra linh áp.

Những đệ tử vừa rồi còn đang hùng hổ chất vấn Biệt Vũ lập tức mềm nhũn dưới linh áp của Thừa Lẫm Diêu.

“Hừ, ra sức ít nhất mà lại muốn đoạt bảo vật tốt nhất?” Thừa Lẫm Diêu vung quạt xếp, vẻ mặt đầy khinh thường. “Cũng không tự xem mình có xứng hay không.”

“Sư huynh, người chính nhân quân tử như chúng ta không nên dùng vũ lực để uy h.i.ế.p người khác.” Biệt Vũ vỗ nhẹ vai Thừa Lẫm Diêu, nhíu mày khuyên nhủ.

Loading...