Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:27:48
Lượt xem: 1,350
Ta dùng chút sức lực còn sót lại cười lạnh, nói: "Chung tình ư? Chàng dám hỏi lòng mình không? Chàng có giống như phụ hoàng, cả đời chỉ có duy nhất mẫu hậu không? Chàng có giống như Hồ Miễn Miễn, ngốc nghếch chờ đợi, âm thầm đau khổ không? Chàng có giống như Tần Vận Nùng, vất vả mưu tính để bảo vệ tình yêu không?"
Hắn ngạc nhiên trước những câu hỏi của ta, buông ta ra, rồi ho sù sụ không ngừng.
‘Cả đời chàng, có phụ mẫu yêu thương, thê tử hiền thảo, con cái hiếu thuận, bề tôi trung thành. Chàng đã lợi dụng tình yêu của người khác đến tận cùng, để đổi lấy một cuộc sống tôn quý, vô lo vô nghĩ. Chàng chưa từng yêu ai, đừng diễn trò với ta nữa." Ta nói một hơi hết những lời này, như thể đã hoàn thành sứ mệnh của mình, rồi nhanh chóng suy yếu ngã xuống giường.
Chỉ trong phút chốc, trong đầu ta hiện lên hình ảnh từng người trong cung này đã ra đi trên giường bệnh. Ta đã không thể bảo vệ họ, và cuối cùng cũng trở thành một trong số họ.
Trong cơn mê man, ta chỉ nghe loáng thoáng một câu hỏi đầy uất ức và tha thiết: "Cả đời nàng, chẳng lẽ chỉ có hận trẫm, không một chút tình cảm nào hay sao?"
Ta cố gắng lắc đầu, nghiến răng nói: "Nhiều năm trước, dưới ánh trăng, chỉ một khoảnh khắc đó thôi."
Nghe xong, hắn khóc nức nở đầy ai oán. Tiếng khóc ấy dường như thuộc về ta, thuộc về những linh hồn đau khổ trong cung cấm này. Kẻ đã gây ra tất cả lại đang trút hết nỗi niềm uất ức của mình.
Ta thừa nhận việc hắn nghiện rượu và lạm dụng đan dược có phần lỗi của ta, chính sự lạnh nhạt, giả dối của ta đã khiến hắn tìm đến những thú vui phù phiếm để giải sầu. Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ vì hắn quá yếu đuối mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/hoan.html.]
"Nhưng ta thật lòng yêu nàng. Ta không hiểu vì sao nàng không chịu tha thứ cho ta? Chúng ta rõ ràng có thể có một cuộc sống hạnh phúc. Chẳng lẽ ta không đủ tốt hay sao?" Hắn hỏi ta với đôi mắt đỏ hoe.
Tuy sức cùng lực kiệt, ta vẫn cố hết sức ngẩng đầu, hai tay bấu chặt vạt áo hắn, mong thân thể run rẩy này thôi chao đảo.
“Bởi vì ngươi không phải nữ nhân! Ngươi một ngày làm nữ nhân cũng chưa từng! Loại khuất nhục đó, ta thật muốn ngươi nếm thử.” Đây là câu nói kiêu ngạo cuối cùng ta thốt ra trong đời này.
Ta đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, hình như không đợi được đến khi con ta về đến.
Hoàng đế nâng chén thuốc thị nữ vừa đưa tới, khẩn cầu ta uống. Ta không vội từ chối, chỉ ghé vào tai hắn khẽ nói: “Đừng cứu ta nữa. Những kẻ năm xưa ở Đông cung, vốn nên tàn sát lẫn nhau. Tần hại... Hồ, ta tức chết... Tần. Ngươi... cũng nên nhìn ta chết.”
Ta bất lực ngã vào vai hắn, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, ánh xuân hôm nay tươi đẹp thế nào cũng chẳng thể len vào mắt ta nữa. Thì ra người sắp chết, chỉ có thể cảm nhận được chính mình. Cảm giác chỉ có ta như vậy, yên ổn vô cùng.
Nhưng ta vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, đây là lần cuối cùng ta gắng gượng, ta muốn đợi con ta, chúng là nỗi niềm cuối cùng của ta ở chốn nhân gian này. Thật đáng tiếc, ta vừa mới nhìn thấy bóng dáng chúng vội vã chạy đến, trời cao đã lập tức giáng xuống màn đêm dài vĩnh cửu.
Ta còn nhiều lời muốn nói, thật nên dành cho mình thêm chút thời gian. Nhưng không biết vì sao, ta dường như đã quyết tâm đi đến cái chết. Nơi cung cấm cô tịch, chỉ có rời đi mãi mãi, mới có thể xóa bỏ nỗi sầu đã định sẵn từ lúc ban đầu.
Hãy nhớ, ta tên Nguyệt Ảnh. Từng muốn hóa thân thành Vọng Thư ban cho nhân gian vài tia sáng trong, đáng tiếc quá đỗi vội vã, chỉ để lại vầng trăng tròn khuyết.