Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 13
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:31:44
Lượt xem: 1,564
Ta viện cớ sai người khác lui ra, chỉ còn lại Dung cô cô và Doanh Doanh trong phòng.
"Có chuyện gì cứ nói ra đi, Dung cô cô là người ta tin tưởng nhất." Ta nói với Doanh Doanh.
Doanh Doanh bất ngờ quỳ xuống, dập đầu lia lịa, rồi hạ giọng nói: "Thưa Trắc phi nương nương, nô tỳ cho rằng Thái tử phi có liên quan đến cái c.h.ế.t của Lương đệ. Xin nương nương minh xét cho Lương đệ."
Ta và Dung cô cô nhìn nhau kinh ngạc, Dung cô cô vội vàng lên tiếng: "Ngươi nói vậy là phải có bằng chứng đấy. Đừng có mà vu khống Thái tử phi rồi xin nương nương chúng ta ra mặt."
Doanh Doanh nước mắt giàn giụa, tiếp lời: "Thưa nương nương, trước đây ba vị nương nương vốn rất thân thiết, thường xuyên qua lại trò chuyện. Từ khi người mang thai, không còn ra ngoài nhiều nữa, Lương đệ vẫn thường xuyên đến chỗ Thái tử phi tâm sự. Thái tử phi lại hay kể chuyện của Thái tử với Lương đệ, khiến Lương đệ chúng ta càng thêm thương nhớ. Cứ thế lâu dần, chẳng phải sẽ sinh bệnh tương tư hay sao?"
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc, cất lời: "Thái tử phi vẫn thường nói chuyện Thái tử với chúng ta, đó đâu phải là bằng chứng hại người."
Doanh Doanh tiếp lời: "Thưa nương nương, người hẳn biết Thái tử và Thái tử phi nên duyên tại một ngôi chùa ngoài cung, nhưng người không biết hôm đó Lương đệ nhà chúng tôi cũng có mặt ở đó. Nàng ấy cũng vừa gặp đã đem lòng yêu mến Thái tử. Khi có người ở đây, Thái tử phi chỉ toàn nói những chuyện hời hợt, hoặc là những câu chuyện vui. Nhưng khi người vắng mặt, nàng ấy lại kể với Lương đệ tất cả về chuyện ở ngôi chùa hôm đó. Lương đệ vốn đã tiếc nuối, sau khi nghe chuyện tình của hai người họ càng thêm day dứt, thường xuyên lẩm bẩm 'Vì sao ta luôn chậm một bước?'.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/13.html.]
"Đúng vậy, ta biết bệnh của Miễn Miễn bắt nguồn từ đâu. Vì thế ta luôn khuyên can nàng ấy. Ta hiểu ý ngươi, trong lòng ta cũng trách cứ Thái tử và Thái tử phi, nhưng đó là điều chúng ta không thể thay đổi được. Đó là tình cảm của họ." Ta vẫn giữ một chút dè chừng.
Sao ta có thể không trách họ được, ta đã không còn qua lại với họ một thời gian rồi. Thái tử thậm chí còn nổi giận với ta, nói ta vô lý, không nghĩ đến cảm nhận của hắn và Thái tử phi.
Ta nhớ như in, ngày hôm đó hắn nói: "Nguyệt Ảnh, ta hiểu nàngi, cũng hiểu Miễn Miễn quan trọng với nàng nhường nào. Nhưng chẳng lẽ ta và Vận Nùng không đau lòng sao? Vận Nùng bị mẫu hậu trách mắng, thậm chí còn ngất đi. Nàng ấy cũng là bạn của Miễn Miễn, còn ta là phu quân của Miễn Miễn cơ mà. Nàng định như vậy đến bao giờ nữa? Sao muội không thể thoát khỏi thế giới của riêng mình mà nhìn đến những người khác? Muội luôn cao ngạo, coi thường tất cả mọi người."
Lúc này, câu trả lời của Doanh Doanh kéo ta trở về hiện thực.
“Nương nương, nô tỳ hiểu ý của người, cũng hiểu sự thận trọng của người. Nếu chỉ là như vậy, kỳ thực cũng không thể nói lên vấn đề gì. Nhưng người có biết không, khi lương đệ của chúng ta bệnh nặng nhất, nhà họ Hồ lo lắng, đã tìm thái y có quan hệ tốt ở Thái y viện. Cũng chính là lúc đó chúng ta mới biết được, Thái tử phi đã lén phái người tìm hiểu mạch án của lương đệ, đối với bệnh tình của người rõ như lòng bàn tay. Mỗi lần lương đệ sắp khỏi, nàng ta liền mang theo Thái tử cùng đến thăm, sau đó bệnh của lương đệ chúng ta lại nặng thêm một phần. Lương đệ chúng ta ngây thơ, còn tưởng rằng Thái tử phi có lòng tốt, thực ra bản thân lo lắng mà không tự biết.
Nghe đến đây, lòng ta bỗng nhiên hoảng loạn, rất nhiều chi tiết từng bị lãng quên lặng lẽ leo vào trong đầu.
Nàng ấy tiếp tục nói: "Ngày hôm trước khi Lương đệ qua đời, chúng tai đến cửa của Thái tử liền nghe thấy những lời trêu đùa phòng the của phu thê họ. Thái tử phi đang chăm sóc Thái tử đã tỉnh rượu, nhưng không hiểu sao lại nói đến sự kết duyên của họ: 'Điện hạ, thiếp gần đây lại đi lễ Phật, chúng ta là phu thê kết duyên trước Phật, thật hiếm có. Phật nói có luân hồi chuyển kiếp, là để chúng ta trân trọng cuộc đời này của mình. Còn có vài chuyện, như hai ta, là do trời cao sắp đặt, thiếu một bước hoặc thiếu một chút đều không coi là viên mãn.' Lớn tiếng đến mức khiến người ta rất khó không cảm thấy là cố ý. Những lời này nô tỳ luôn ghi nhớ kỹ, c.h.ế.t cũng không dám quên, bởi vì nô tỳ đã thấy vẻ mặt đau khổ của Lương đệ chúng ta sau khi nghe những lời này, thậm chí hình như còn nghe thấy tiếng lòng tan vỡ của người. Nương nương, nô tỳ vô dụng, xin người chủ trì công đạo."
Ta bỗng dưng cảm thấy khó thở, nắm chặt tay, kìm nén cơn thịnh nộ dâng lên, nén giọng nghẹn ngào: "Tại sao? Tại sao những chuyện này không nói với ta sớm hơn."