Ta Là Tiểu Thư Nơi Thôn Dã - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-17 08:38:11
Lượt xem: 140
Năm ta vừa đến tuổi cập kê, phủ đệ bị tịch biên. Lão bộc trung thành liền đưa ta phó thác cho tôn tử ở quê.
Người ấy tên gọi Dư Thập Cửu, thân hình cường tráng, thường ngày chỉ săn b.ắ.n hoặc cày cấy, nói năng thì thô lỗ, luôn mắng ta yếu đuối, tiểu thư kiểu cách.
Ban ngày ta thóa mạ hắn:
“Đồ thứ nhà quê ngu muội, bản tiểu thư có c.h.ế.t đói cũng không thèm ăn bát canh rau dại của ngươi!”
Rồi ban đêm, bụng đói meo, ta lại trốn trong chăn âm thầm khóc rấm rứt.
Hôm sau, hắn cõng ta băng qua mười dặm đường núi đến trấn trên mua bánh hạt dẻ:
“Túi bánh này đã tiêu sạch số bạc ta dành cưới thê tử. Ngươi ăn rồi thì chớ khóc nữa!”
Ta giận dữ cắn một miếng, hậm hực nói:
“Chẳng phải chỉ là một túi bánh nhỏ mọn thôi sao? Sau này ta hoàn trả cho ngươi!”
Hắn cười nhạt: “Hoàn? Ngươi lấy gì để hoàn?”
1.
...
“Ngô thì ngươi không ăn, đây là bát canh rau ta mới nấu xong, ăn rồi hãy ngủ.”
Ta trùm kín chăn không đáp lời, hắn lại đứng bên cạnh kiên trì đưa bát tới.
Ai lại đi ăn thứ canh rau lỏng bỏng, đến một nhúm muối cũng tiếc không nêm?
“Không ăn! Mau mang đi!”
Ta bị hắn làm phiền đến phát bực, liền đưa tay hất ra.
Nào ngờ nghe “choang” một tiếng, ta chợt sững người, thò đầu ra khỏi chăn.
Chạm ngay ánh mắt giận dữ của hắn. Dưới đất, là bát sứ ta vô tình đánh vỡ.
Ta bị ánh mắt ấy doạ cho run rẩy, song vẫn cố cứng giọng quát lên:
“Chỉ là cái bát rẻ tiền, đợi khi ca ca ta tìm được ta, sẽ đền cho ngươi!”
Hắn không nói thêm lời, chỉ lặng lẽ thu dọn mảnh sứ vỡ.
Ta nấp trong chăn, len lén quan sát hắn, thấy hắn thật sự nổi giận. Chẳng qua là một tên quê mùa mà thôi, hắn giận thì mặc hắn, há lại để bản tiểu thư ta phải dỗ dành?
Càng nghĩ càng tức, ta lại nhắm mắt vùi mình ngủ tiếp.
Phụ thân ta vốn là mệnh quan triều đình.
Chỉ vì dâng sớ đàn hặc mà chọc giận Nhiếp Chính Vương. Đương triều.
Vị ấy thịnh nộ liền hạ chỉ xét nhà, phụ mẫu, huynh trưởng và toàn bộ gia nhân đều bị đày ra biên cương chịu khổ dịch.
Duy chỉ còn một mình ta, vốn nên bị sung vào Giáo Phường, lại may mắn được người quản gia già cứu mà thoát nạn.
Lão bộc trung thành đem ta về quê, giao phó cho tôn tử của ông – chính là Dư Thập Cửu.
Hắn thô kệch vô cùng, đầu xuân trời vẫn còn rét, hắn chỉ khoác một áo đơn bạc, cánh tay to lớn như cột nhà, thân hình cao ngất như cửa lớn, tiếng nói thì oang oang như sấm rền, cả ngày hoặc săn bắn, hoặc cày bừa ngoài đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-la-tieu-thu-noi-thon-da/chuong-1.html.]
Thô lỗ, thật là thô lỗ đến cực điểm.
Giữa đêm, ta bị cơn đói đánh thức. Bụng réo ùng ục, âm thanh thật khó chịu.
Nhà Dư Thập Cửu nghèo khó, đến một ngọn đèn dầu cũng không nỡ thắp, đã sớm tắt đèn đi ngủ.
Ta ngước nhìn xà nhà thấp tè đã bị mọt ăn rỗng, trong hơi thở phảng phất mùi mục nát của gỗ cũ, gió lạnh từ khung cửa thủng lùa vào từng cơn, bên tai còn văng vẳng tiếng ngáy khe khẽ của người nam xa lạ.
Mới vài hôm trước, ta còn được phụ mẫu cưng chiều, sống trong khuê phòng ấm áp, nằm trên chiếc thiên công sàng chạm trổ tinh xảo.
Chiếc giường ấy do thợ tài hoa mất cả nghìn ngày công chạm khắc, dùng toàn gỗ quý như nam mộc, tử đàn, hoàng lê; bên ngoài khắc nổi trăm loài chim thú cùng các nhân vật cổ tịch.
Khoang trong cùng là nơi ta nghỉ ngơi, ngoài là nơi nha hoàn túc trực, rồi đến bàn trang điểm của ta.
Tuy gọi là giường, song chẳng khác nào một gian phòng nhỏ.
Chiếc giường ấy vốn định theo ta xuất giá, là vật làm của hồi môn, cùng ta và tướng công tương lai chung chăn gối. Lễ cưới đã định, ngày lành tháng tốt cũng chọn xong, nào ngờ lại gặp đại nạn, đến cả chiếc thiên công sàng kia cũng bị sung công.
Giờ đây, nhìn lại căn phòng rách nát, chăn màn hôi mốc, lòng ta không khỏi ngậm ngùi.
“Hu hu hu…”
Ta chui vào chăn, âm thầm khóc nức nở.
Tiếng ngáy của hắn ngừng lại, hơi thở cũng chậm dần, dường như đã tỉnh giấc.
Nhưng ta đã bật khóc, không thể dừng lại.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hừ, bản thân ta ngủ không ngon, cớ sao hắn – một kẻ thô lỗ nơi quê dã – lại được yên giấc?
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Hắn đã gọi ta dậy: “Tiểu thư, mau tỉnh dậy! Hôm nay ta đưa ngươi đi ăn món ngon!”
Ta đêm qua khóc suốt nửa đêm, nay vừa thức dậy đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Thế nhưng lại bị hắn gọi đến tỉnh cả mộng.
Giọng hắn oang oang như sấm, thật chẳng thể yên.
Khi ta mặc y phục chỉnh tề ngồi dậy, đôi mắt sắc như d.a.o của hắn chăm chú nhìn ta, còn ta thì mắt còn đẫm lệ, mệt mỏi trừng lại.
Hắn hỏi: “Sao còn chưa xuống giường?”
Ta chỉ vào mái tóc rối bời: “Ngươi phải giúp ta vấn tóc.”
Hằng ngày, mỗi sớm đều có nha hoàn hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, tóc ta vốn búi cầu kỳ, bản thân không thể tự vấn.
Giờ nơi này không có ai khác, đành nhờ hắn.
Hắn đỏ mặt, gãi đầu: “Đừng đùa, ta nào biết mấy việc này?”
Ta liếc mắt một cái.
Không biết thì học! Chẳng lẽ còn muốn bản tiểu thư ra tay dạy ngươi?
“Chỉ cần búi thế này, quấn mấy vòng… Á! Ngươi làm đau ta rồi đó!”
Tay hắn to như chiếc quạt, lại vụng về chẳng khác gì gấu vồ.
Ta vốn muốn hắn búi cho kiểu song phi, kết quả hắn loay hoay suốt nửa canh giờ, cuối cùng chỉ ra được hai cục tóc nhỏ như hai cái chỏm con nít.