“Giờ  quá trưa, hàng quán nông hộ đều bận rộn qua   đường. Ngươi nghênh ngang giữa phố, xe ngựa chắn lối dân chúng  đành, còn  tay h.i.ế.p đáp kẻ yếu, thế thì còn xứng  vương công quý tộc ?”
 
Vị tướng quân    quát thẳng, chẳng những  nổi giận, ngược  nhướng mày, từ  xuống  dò xét, ánh mắt tựa hồ gặp  vật hiếm lạ.
 
Lục thẩm kinh hãi vô cùng, liên tục dập đầu cầu xin, một mực   chỉ là hài tử lỡ lời, mong bọn họ tha thứ.
 
Chưa đợi tướng quân mở miệng, trong xe  vang lên một giọng trẻ con non nớt:
 
“Lục tướng quân.”
 
Tấm rèm kiệu khẽ vén lên, bước  là một tiểu đồng tuấn tú, da dẻ trắng mịn, ngũ quan tinh xảo như tượng ngọc, xem chừng lớn hơn  vài tuổi.
 
Cử chỉ của  nhã nhặn mà cao quý, khác hẳn  thường.
 
Hắn khẽ phất tay, bảo thị vệ đưa vài lượng bạc, nhét  tay Lục thẩm,  đó đưa mắt   từ đầu đến chân.
 
“Tiểu nha đầu  to gan thật.”
 
Ánh mắt  cùng bọn  phía  khiến  thấy khó chịu vô cùng.
 
Ta vội cất bạc, kéo tay Lục thẩm rời .
 
Trong lòng chỉ còn sót  một ý niệm — Đám kẻ lắm tiền , chẳng khác nào ngoại tổ phụ của , đều mang bệnh cả.
 
Lục thẩm đưa  về nhà, khi  mẫu  và Tô Chấp Ngọc  chẳng còn cảnh gay gắt như ban sáng nữa.
 
Tô Chấp Ngọc mở cửa, kéo  , dỗ dành  trở về phòng nặn tượng đất, còn bản  thì xoay  xuống bếp hầm nồi canh gà.
 
Không trông thấy mẫu ,  liền bám theo  mà hỏi.
 
Hắn xoa đầu , nhét  tay một hũ đường, dịu giọng :
 
“Như Ý ngoan, mẫu  mệt , đang nghỉ ngơi. Chúng  đừng quấy rầy nàng,  chứ?”
 
Ta ôm lấy hũ đường, vui vẻ gật đầu,     loạn đến mức phá tan cả gian phòng của .
 
Những ngày , tình cảm giữa mẫu  và Tô Chấp Ngọc rõ ràng càng thêm hòa thuận.
 
Hai  thường đưa mắt lặng lẽ  , gắn bó khăng khít, tựa như những đôi phu thê mới cưới trong thoại bản.
 
Còn chuyện sóng gió ở chợ, chẳng mấy chốc cũng  những màn múa rối bóng và những món đồ chơi bằng đất sét cuốn trôi,  cũng dần quên bẵng.
 
Mãi cho đến hôm  — vị tiểu đồng tuấn tú  cùng vị đại tướng quân mặt mày dữ tợn   xuất hiện  cửa nhà .
 
“Tiểu nha đầu,  gặp .”
 
Tiểu đồng  hướng về phía  khom  thi lễ,  khẽ lắc lắc vật gì đó trong tay.
 
Ta lập tức đảo mắt, còn  kịp mở miệng, mẫu   từ trong phòng bước  sân.
 
“Sao  Như Ý,  khách… Ngươi…  ngươi  ở đây?”
 
Ánh mắt bà  chạm , sắc mặt lập tức đổi khác.
 
Sắc diện đại tướng quân  cũng theo đó mà trở nên kỳ dị.
 
Ta vốn mẫn cảm, liền nhận  giữa hai   cơn sóng ngầm khó tả đang dấy động.
 
“Nha đầu  là con gái của nàng ư? Thảo nào…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-la-con-gai-son-tac-lai-co-phu-than-lam-trang-nguyen/chuong-5.html.]
“Lục Khinh Chu, ngươi bớt ba hoa , mau cút khỏi nhà .”
 
Nghe , lý trí của Lục Khinh Chu dường như thoáng chốc đứt đoạn.
 
Hắn bước lên mấy bước, chụp lấy tay mẫu  , ánh mắt lướt qua tiểu viện đơn sơ, khóe môi nhếch lên một nụ  khinh miệt:
 
“Sao? Thà từ bỏ hôn ước, cam lòng  danh phận, chỉ để sống một cuộc đời như thế  thôi ư?”
 
Mẫu    hề giãy giụa, chỉ lạnh lùng  thẳng  mắt , thần sắc bỗng trở nên cứng rắn, khác hẳn thường ngày:
 
“Lục tướng quân, bao năm  gặp, mà lời lẽ vẫn chán ghét như xưa.”
 
 lúc thế cục căng như dây đàn, Tô Chấp Ngọc xách một con gà, hớn hở từ ngoài bước .
 
Vừa trông thấy cảnh tượng , kẻ vốn thông minh  liền hiểu  tình thế  mắt.
 
Hắn tiến lên mấy bước, đưa mẫu    phía , thấy Lục Khinh Chu vẫn  chịu buông tay, bèn khẽ đặt ngón tay lên mạch m.á.u nổi rõ nơi cổ tay .
 
“Vị , hẳn là Lục tướng quân.”
 
Lời  mang theo nụ , nhưng trong mắt  lóe lên hàn quang âm u, khí tức lạnh lẽo khiến  đối diện cũng  dè chừng.
 
Bàn tay Lục Khinh Chu tê dại, nhưng lời  vẫn  chịu nhận thua.
 
Hắn chỉnh  y quan, đưa mắt đánh giá   mặt.
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Rõ ràng, Tô Chấp Ngọc tuấn tú hơn   nhiều, khiến lông mày  khẽ giật một cái.
 
 kẻ  tính khí cứng đầu, ngẩng cao đầu, cố nén đôi mắt  đỏ hoe, hung hăng trừng về phía mẫu  :
 
“Đổng Uyển Dung, nàng nhất định sẽ hối hận.”
 
Nói đoạn,  xoay  sải bước rời khỏi nhà , ngay cả tiểu đồng  theo cũng  bỏ quên.
 
Tiểu đồng  khôn khéo, lập tức dâng hộp bánh mang theo cho ,  lễ phép lùi  mấy bước:
 
“Xin hỏi quý danh của cô nương?”
 
“Ta là Tô Như Ý.”
 
Ta nâng thử hộp bánh trong tay, hương thơm ngọt ngào của hoa quế phả  mũi, khiến nước dãi suýt tràn  ngoài.
 
“Vậy Như Ý  , Tống Cẩm xin cáo từ .”
 
Nói ,  khẽ chạm đầu ngón tay lên trán ,  đó xoay  rời khỏi.
 
Sau khi Lục Khinh Chu và Tống Cẩm rời , trong nhà  xảy  một phen gà bay chó sủa.
 
   vai trò đảo ngược — vốn dĩ thường là mẫu   nổi giận, Tô Chấp Ngọc dỗ dành; nay  thành Tô Chấp Ngọc là kẻ chẳng  dỗ nổi.
 
“A Ngọc,  ăn thử cái  .”
 
“Không ăn. Khẩu vị  nào sánh  với  từ kinh thành, đương nhiên chẳng hợp .”
 
Mẫu   lấy lòng  thành,   thản nhiên  sân nhổ cỏ, đôi lông mày phiền muộn gần như rủ xuống đất.
 
“A Ngọc,  nóng ? Để  cầm dù che cho,  xem, mồ hôi đầy cả  .”
 
“Ta vốn chẳng thể sánh với vị tiểu tướng quân chinh chiến nơi sa trường. Nhổ chút cỏ mà cũng mệt đến mồ hôi ướt cả .”
 
Sắc mặt mẫu   lập tức trầm hẳn .