TA LÀ CHỦ NHÂN QUỶ DỊ - Chương 32: LỜI TRONG MIỆNG QUỶ KHÔNG CÁI NÀO LÀ THẬT

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:24:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Linh Chiêu về phòng thí nghiệm, vẫn là căn phòng . Chỉ điều , ngoài còn thêm mấy “” khác.

Bên ngoài phòng.

Giáo sư Trương giấu nổi sự hưng phấn, vẻ mặt đầy kích động. Chu Đức Hoành cạnh, sắc mặt phức tạp.

“Trời ạ, ngờ... hóa chỉ một, mà là nhiều cái!” Giáo sư Trương , lẩm bẩm những thuật ngữ chuyên môn khiến ngoài chẳng hiểu gì, thỉnh thoảng đưa vài con .

Trợ lý của ông thì hiểu , cũng phấn khích chẳng kém, thi thoảng còn phụ họa vài câu.

Chu Đức Hoành hai thầy trò say mê dáng vẻ y đúc , bỗng hiểu nhóc lính mới thể trở thành trợ lý của Trương Kỳ Dân...

“Không đúng, chắc chắn chỉ như . Ít nhất kẻ mạnh nhất vẫn xuất hiện.” Giáo sư Trương thì thầm.

Kẻ mạnh nhất... Chu Đức Hoành , ánh mắt hướng về phía thanh niên trong phòng.

Quả thật —— kẻ mạnh nhất chính là kẻ gì cả, chỉ xuất hiện thôi khiến bộ nhân viên thí nghiệm lúc sợ đến mức tinh thần hoảng loạn.

Đến giờ vẫn còn vài hồi phục bình thường, viện điều trị.

Nghĩ đến đây, Chu Đức Hoành thầm may mắn. May mà hôm đó giáo sư Trương mặt ở phòng thí nghiệm.

giáo sư cũng tuổi, cả thể chất lẫn tinh thần đều khó lòng chịu nổi cú sốc dữ dội như thế.

 

Trong phòng.

Tổng cộng bảy con quỷ, trong đó sáu tên là hàng xóm của Yến Linh Chiêu. Con còn , tuy trông giống hệt Lý Lượng, nhưng Yến Linh Chiêu Lý Lượng. Không lâu đây, kẻ đó còn định tay hại , gặp chuyện gì...

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Yến Linh Chiêu, lập tức biến mất thấy tăm .

“Các ngươi... rõ tình huống của ?” Yến Linh Chiêu do dự mở miệng.

“Ta là gã đàn ông hại c.h.ế.t.” Điền Yến Uyển lên tiếng , trong mắt lóe lên tia oán độc, giọng trầm lạnh thấu xương, “Có lẽ vì trong lòng còn quá nhiều hận, oán khí nặng nề, nên khi c.h.ế.t mới thành bộ dạng như bây giờ. Hừ... cũng chẳng kết cục .”

Nói đến đây, Điền Yến Uyển cong môi lộ một nụ lạnh lẽo, trong cổ họng còn phát mấy tiếng trầm thấp: “Nói chừng, đối với cái c.h.ế.t là một sự giải thoát.”

Yến Linh Chiêu định gì đó, liền kịp thời kìm , giả vờ như chuyện gì xuống —— suy cho cùng bên ngoài còn nhân viên nhà nước đang theo dõi, thể tỏ thái độ đồng tình, chỉ thể dùng ánh mắt hiệu: Ngươi .

Điền Yến Uyển cúi đầu, ngượng ngùng.

.

Lão Hà tiếp lời: “Có ngã trong nhà, thể động đậy. Điện thoại thì ở xa, sức lực cũng còn để kêu cứu, cứ , chẳng mấy ngày mà c.h.ế.t đói. Có lẽ vì trong lòng cam tâm, nghẹn một khí tan, cuối cùng biến thành quỷ.”

Yến Linh Chiêu lặng lẽ gật đầu.

Thực , và Lão Hà hẳn là hàng xóm, bởi họ ở cùng một tòa nhà. Yến Linh Chiêu quen lão Hà là nhờ mua cơm ở Thiên Hạ Lâu. Hôm trời tuyết, đường trơn vô cùng khó . Khi hai ngang qua đối diện , lão Hà suýt trượt chân té ngã, may mà nhanh tay lẹ mắt vươn tay đỡ.

Lão Hà cảm kích, còn tặng hai quả táo. Từ đó về , gặp nhiều khi xuống lầu, thường xuyên chuyện qua dần trở nên quen thuộc.

Hóa lão Hà mất ... Hèn gì lâu thấy ông.

Yến Linh Chiêu nghĩ ngợi hỏi: “Con cái ông ? Họ đến thăm ông ?” Nếu , lão Hà đang sống sờ sờ như thế thể c.h.ế.t đói ?

Lão Hà thở dài: “Ta cả đời độc , con cái.”

Yến Linh Chiêu: “... Xin .”

Lão Hà mỉm hiền từ, lắc đầu: “Không . Có con cũng chắc nhờ cậy .”

.

Người thứ ba kể chuyện là bác bảo vệ, lão Vương.

Lão Vương vẻ mặt mơ hồ: “Ta cũng c.h.ế.t thế nào. Chỉ nhớ lúc buồn ngủ, mắt díp cả , định gục bàn chợp mắt một chút... ai ngờ nhắm mắt chẳng bao giờ tỉnh nữa.”

Thảo nào... Yến Linh Chiêu nghĩ thầm.

Hắn vẫn tưởng ông chú bảo vệ lười biếng. Không nghĩ tới… hóa c.h.ế.t từ lâu.

Lý Quế Lan tiếp lời: “Có hôm đang ngủ trưa thì bỗng n.g.ự.c đau nhói, đau đến tỉnh giấc. Lúc chẳng còn chút sức lực nào, bao lâu cơn đau biến mất...”

Yến Linh Chiêu hiểu ngay —— đó hẳn là nhồi m.á.u cơ tim. Bệnh phát nhanh, kết thúc cũng nhanh, phát hiện và cấp cứu kịp thời thì khó mà giữ mạng.

Trong bảy , chỉ còn kẻ giống Lý Lượng , tạm gọi gã là “quỷ điện thoại” .

Mặt mũi bầm dập, quỷ điện thoại bắt gặp ánh mắt Yến Linh Chiêu, vội : “Ta . Ta chẳng còn ký ức nào khi c.h.ế.t cả, đến bản là ai cũng nhớ, nhưng đoán là g.i.ế.c hại, bằng , rơi kết cục phanh thây, thể còn ném bãi rác như thế ?”

Yến Linh Chiêu thoáng hoảng hốt, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn trong giấc mơ—— khói đen mù mịt che trời, núi rác chất chồng...

Quỷ điện thoại đang thất thần, giật : “Ngươi... ngươi như thế gì... Ta lừa ngươi , đều là sự thật.”

Yến Linh Chiêu hồn, cảm thấy thái độ tên đổi thật nhanh. Mới đó còn mật gọi là bạn , ý định thu phục mà giờ co rúm co ró, như sợ .

Nhìn vết thương , sang những hàng xóm khác, Yến Linh Chiêu bỗng hiểu .

Hàng xóm của đều —— lúc sống , biến thành quỷ cũng . Điền Yến Uyển thậm chí còn ngày ngày mang cơm cho .

Đều là những “quỷ ” nha.

Kỳ thực họ từng tay với , thế nhưng khi phản công những hàng xóm lúc luôn giữ vẻ mặt tươi .

Ánh mắt Yến Linh Chiêu chuyển sang hai tiểu quỷ. Trong đó một đứa ôm cái đầu của , đứa còn thì ướt đẫm, nước chảy ròng ròng.

Vương Lanh Canh kể: “Hôm đó cả nhà chơi bên bờ sông... ba , bà ngoại cùng bạn bè của họ mải đ.á.n.h mạt chược, chuyện phiếm. Ta thì chơi bóng một . Không cẩn thận để quả bóng lăn xuống nước, xuống sông nhặt, ngờ đá trong sông trơn trượt, dòng nước chảy xiết, lập tức cuốn khỏi bờ càng lúc càng xa...

Ta trôi bao lâu, cơ thể dần kiệt sức. Lúc đó, đột nhiên cảm giác thứ gì siết chặt cổ, chẳng còn gì nữa... Khi tỉnh thì thấy thể và cái đầu đang trôi nổi trong nước.

Trời tối om, sợ, tìm thấy nhà... Ta thường sống với bà ngoại nên chỉ nghĩ về nhà bà. đường... May mà cuối cùng cũng về .

Ta gõ cửa mãi ai mở... phát hiện thể xuyên qua cửa. Trong nhà chẳng ai, đợi lâu... bà ngoại về, ba cũng đến... Sau đó gặp ông Hà, ông c.h.ế.t...”

Vương Lanh Canh kể xong chuyện mà gặp , đến lượt Lý Tiểu Hổ.

Cậu gãi đầu: “Ta lời bà mà trốn chơi sông nước, đó thì… c.h.ế.t đuối thôi.”

Dù nó Yến Linh Chiêu cũng rõ. Khi t.a.i n.ạ.n xảy , bà nội Lý Tiểu Hổ còn đích đến báo tin buồn.

Nhớ chuyện , Yến Linh Chiêu theo bản năng về phía bà Lý, hỏi: “Ngươi mất khi Tiểu Hổ qua đời ?”

Chẳng lẽ vì quá thương tâm mà nhồi m.á.u cơ tim?

Lúc , bà Lý đỏ hoe mắt chằm chằm Tiểu Hổ, câu hỏi của , một lúc lâu mới phản ứng: “Không... từ sớm .”

Yến Linh Chiêu nghĩ “ sớm” chắc cũng chỉ là mấy ngày khi Tiểu Hổ gặp chuyện. Dù bà đón cháu về nhà bao lâu.

câu tiếp theo của bà phá vỡ suy đoán của .

“Là nhiều năm ... ... 6 năm .”

.

Bên ngoài phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-la-chu-nhan-quy-di/chuong-32-loi-trong-mieng-quy-khong-cai-nao-la-that.html.]

Chu Đức Hoành cuộc trò chuyện bên trong, bỗng nhớ tới một vụ án.

Vì đó là sự kiện kỳ dị, nên ông đặc biệt nhớ rõ, hơn nữa chuyện xảy lâu đây —— vụ mất tích ở tiểu học Kim Hoa:

Một học sinh lớp 3 giờ tan học bà ngoại đón, từ đó biến mất dấu vết.

Cha em nóng lòng tìm tới trường học hỏi thăm tình hình, giáo viên khăng khăng đứa bé bà đón . cha tức giận vô cùng — bởi bà cụ mất tích từ 6 năm !

Về , t.h.i t.h.ể đứa bé tìm thấy ở đập nước cùng với xác mấy bạn cùng lớp.

Không ai tại một nhóm học sinh lọt qua lưới chắn an để khu vực đập.

Chu Đức Hoành cố kìm nén vội vàng, hít sâu một , chờ cơ hội sẽ chuyện riêng với Yến Linh Chiêu về việc .

 

Trong phòng, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

Yến Linh Chiêu: “Vì các ngươi ở trong... thể ?”

Đám quỷ đều tỏ vẻ khó hiểu.

ở trong thể ngươi? Ngươi ?

Sinh thời Lý Tiểu Hổ vốn thông minh, khi c.h.ế.t cũng khôn , ngược vì bản tính hiếu thắng nên càng thêm ngu dốt—— khi còn ngẫm nghĩ lời của Yến Linh Chiêu đang chứa thâm ý gì , nó chẳng nghĩ ngợi gì há mồm định trả lời ngay.

Điền Yến Uyển bên cạnh phản ứng cực nhanh, một lọn tóc dài đen nhánh lập tức lao tới che miệng Lý Tiểu Hổ.

Lý Tiểu Hổ ú ớ: “Ư Ư Ư!”

Quỷ điện thoại âm thầm thở phào.

Thù hận tạm , chờ lát nữa về đ.á.n.h thì cũng oan.

Kiềm chế thẳng oắt Lý Tiểu Hổ phá đám, ngoại trừ quỷ điện thoại, năm con quỷ còn trao đổi ánh mắt, cùng liếc về phía tấm kính.

Ý nghĩ “Yến Linh Chiêu trộn nhân loại” - trở thành nhận thức chung.

Dù bọn họ đoán mục đích của là gì, nhưng chắc chắn cũng vì lợi ích nào đó.

Mà hiện giờ cùng gắn chặt, mặc kệ gì, họ chỉ cần phối hợp là .

Lão Hà nhẹ giọng: “Chúng cũng rõ vì ở trong thể ngươi, chừng là trời cao an bài, cho chúng mượn xác ngươi ở thế gian để thành những việc còn dang dở.”

Giáo sư Trương, trợ lý và Chu Đức Hoành: “......?”

**

Yến Linh Chiêu lừa ! Những con quỷ đó đang dối gạt , trong lời của bọn chúng căn bản chẳng câu nào là thật!

Thế nhưng Chu Đức Hoành thể mở miệng, bởi trong thể Yến Linh Chiêu vẫn còn tồn tại một con quỷ cường đại hơn hiện . Rõ ràng con quỷ để Yến Linh Chiêu sự thật. Nếu ông vạch trần, khả năng sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.

... Thôi, mắt cứ để chuyện như .

**

Phát hiện những con quỷ hàng xóm khá hiền lành, ý định đả thương nữa, Yến Linh Chiêu lập tức còn cảm thấy căng thẳng như lúc đầu.

Thậm chí còn nghĩ đến chuyện trở về nhà ở —— Yến Linh Chiêu thuận miệng trong phòng, lẽ chỉ là lời buột miệng.

Chu Đức Hoành Yến Linh Chiêu suy nghĩ , hai hàng lông mày nhíu thật chặt, tưởng như kẹp nát một con ruồi.

Chưa cần bàn đến việc những con quỷ giả bộ , cho dù bọn chúng thật sự ác ý với Yến Linh Chiêu thì tiểu khu cũng là một quỷ vực thật, hơn thế bên trong còn trú ngụ mấy trăm con quỷ.

Ngay khi Chu Đức Hoành định mở miệng khuyên can, đột nhiên cảm giác nhẹ nhàng kéo góc áo . Hắn theo bản năng cúi đầu xuống, lập tức da đầu tê dại: đập mắt là cái cần cổ cắt, là một mặt phẳng chỉnh tề, bên trong cơ thịt và xương cốt thể thấy rõ.

Chu Đức Hoành vốn là từng lăn lộn qua vô vụ án quỷ dị, cũng gặp ít cảnh tượng kinh hồn, cho nên đối mặt với một màn kinh khủng nhanh lấy bình tĩnh.

Ngược , trợ thủ của giáo sư Trương thì hít mạnh một ngụm khí lạnh, còn giáo sư Trương thì lập tức lấy một loạt dụng cụ, xoay quanh con quỷ đầu mà nghiên cứu, lo nó nổi giận mà tay với .

Chu Đức Hoành giật giật khóe miệng, sang lệnh cho binh lính gần nhất:

“Đưa giáo sư Trương ngoài.”

Giáo sư Trương kêu lên: “Khoan !”

Chu Đức Hoành lạnh lùng đáp: “Đừng ông .”

Thế là giáo sư Trương sức phản kháng cưỡng chế kéo , trong lúc đó vẫn còn gọi với theo trợ thủ:

“Tiểu Cốc, tiếp tục đo —— liệu đó quan trọng nhất!”

Chu Đức Hoành liếc mắt Cốc Vĩ Chí.

Cốc Vĩ Chí: “......”

Xem xong màn hài kịch , một giọng non nớt nhưng ẩn chứa âm trầm vô tận vang lên:

“Đại ca ca nhất nên ở trong nhà ... Bằng , một khi thần đầu sang, tất cả đều thể thoát. Những thường các ngươi sẽ nổ tung ngay lập tức, biến thành một đống thịt nát. Còn chúng thì sẽ mất lý trí... Chỉ hai con đường: t.ử vong hoặc điên loạn.”

 

Ý nghĩa là gì?

 

Chu Đức Hoành định hỏi thì cô bé biến mất.

 

Ngay lúc đó, trong đầu vang lên giọng của cô bé:

【“Ngàn vạn đừng cho đại ca ca ... Hắn càng nhiều, vị sẽ càng nhanh thức tỉnh.”】

 

Hà lão nghiêng đầu, liếc sang vương Lanh Canh bên cạnh:

【“Ngươi cho bọn họ ?”】

 

Vương Lanh Canh đáp:

【“Ít nhất ở điểm , chúng cùng chung lợi ích. Họ c.h.ế.t, chúng cũng chẳng phát điên.”】

 

Hà lão và vương Lanh Canh vốn là những con quỷ đầu tiên Yến Linh Chiêu “nuốt chửng”, xem bọn họ chút ít sự tình.

 

Hà lão lạnh:

【“Tính theo thời gian, kỳ huyết nguyệt tiếp theo sắp đến . Ha ha... Đám tân nhân sắp sửa nếm trải thế nào mới là sống bằng c.h.ế.t, c.h.ế.t cũng chẳng .”】

 

Loading...