Hứa Nặc và Hàn Ngang ở phía , Đường Ngôn phía họ chuyện, quanh thứ trong đội. Không ngờ đổi lớn như , nhiều thứ thật sự , nhưng họ vẫn nhớ những nơi mà một sự việc từng xảy .
Mọi đặc biệt trở về thăm quê, cũng ở quê chụp ảnh gia đình. Tuy rằng Tống Úc Hòa từ nơi khác gả tới, quê hương Đồng Tử Viễn nghiêm túc mà nghĩ thật cũng đại đội Thanh Miêu, nhưng nhiều năm như , họ sớm coi đại đội Thanh Miêu giống như nhà của . Họ sống ở đây, lớn lên ở đây, già ở đây, nơi mang quá nhiều kỷ niệm của họ.
"Em , mấy nhanh lên một chút, bọn chờ mấy ." Hứa Thừa 'gào' lên một tiếng, giống như khi còn bé .
Hứa Nặc với Hàn Ngang , cùng tăng nhanh bước chân.
Phòng ốc nhà họ Hứa và nhà họ Hàn đều cải tạo , khi họ trở về, bên nhà đẻ Tống Lam Thư còn đặc biệt tới giúp quét dọn một chút.
Mấy cô gái trẻ trong nhà bận rộn lo liệu cơm trưa, mấy lớn tuổi cùng các đội viên chuyện phiếm nhờ mới tin mà tới hỏi thăm. Hứa Nặc còn thấy Cẩu Oa nhà cựu đại đội trưởng, thằng nhóc từng tham gia vụ đưa Hàn Ngang lên núi hiện tại trưởng thành trở thành một đàn ông chất phác và lương thiện. Lúc đó thấy Hàn Ngang còn đặc biệt ngượng ngùng lời xin với Hàn Ngang, cũng cảm ơn Hàn Ngang, may nhờ chuyện năm đó khiến theo con đường lệch lạc.
Thật đối với chuyện hồi đó, Hàn Ngang sớm còn trách Cẩu Oa, thậm chí còn chẳng đem những chuyện để ở trong lòng, chỉ là vẫn nhớ rõ lúc Hứa Nặc với Hứa Thừa tới tìm , cảm giác như bản thấy ánh sáng.
Khách trong nhà cứ đến , một nhóm một nhóm, một Hứa Nặc vẫn còn nhớ rõ, nhưng phần lớn là Hứa Nặc nhớ . Cô cũng vài tin tức về nhà cũ nhà họ Hứa, điều là cũng quan hệ giữa gia đình bên với gia đình cô hòa thuận cho lắm, tính liền nghĩ mà im lặng.
DTV
Ăn cơm trưa xong, cả nhà nghỉ ngơi một lúc, đó cùng tản bộ , hướng về phía chân núi.
Cho dù nhà trong đội xây dựng theo phong cách Châu Âu, nhưng dãy núi Tiểu Hưng An vẫn khác nhiều so với .
Tống Úc Hòa Đồng Tử Viễn và Hứa Ái Quốc đỡ , trong miệng còn với hai đứa con trai: "Vốn chụp ảnh cửa nhà chúng , nhưng nhà cũ đều xây , ở nơi đó chụp ảnh gia đình cũng cảm giác , cân nhắc mấy ngày , cuối cùng vẫn quyết định nên đến đây. Ngọn núi nuôi sống bao nhiêu trong chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-316-hoan-toan-van.html.]
Hạt dẻ nơi hoang dã, hạt thông, quả phỉ, nấm, ai trong họ mà từng ăn bao giờ? Ai sống dựa những điều ? Những thứ thường thấy , ngược đến bây giờ vẻ quý giá hơn nhiều.
"Mẹ, và cha còn cả lớn lên ở chỗ ?" Hàn Điểm Điểm nắm tay Hứa Nặc, ánh mắt nhịn khắp nơi: "Nơi cách nhà chúng thật là xa."
"Nơi là quê hương của chúng , là gốc rễ của chúng ." Hứa Nặc mỉm sờ đầu con gái.
"Những kỷ niệm còn sót ở nơi đây đối với bọn chính là báu vật quý giá nhất, con bao giờ trải qua, khó để hiểu cảm xúc của bọn ."
Hàn Đâu Đâu cũng hỏi: "Mẹ ơi, giống như trong cuốn “Quê hương ” của , ?"
" , cũng giống như trong “Quê hương ”."
Một đám đến chân núi, Tống Úc Hòa cùng bà ngoại Đường và ông ngoại Đường, ba lớn tuổi ở giữa, Hàn Đâu Đâu với Hàn Điểm Điểm, con trai Hứa Thừa và con gái Hàn Thần, mấy đứa nhỏ với về chuyện sức khỏe và bình an cùng xổm xuống mặt ba ông bà. Còn ba ông bà là Đồng Tử Viễn và Lý Dao, Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết, Hứa Hồng Trang và Đàm Kiến Thiết, Hàn Vĩnh Cương và Tống Lam Thư. Đằng họ là những cùng thế hệ với Hứa Nặc, cô và Hàn Ngang, hai vợ chồng Hứa Thừa, bốn vợ chồng Đàm Kiện Khang và Đàm Bình An, Hàn Thần dẫn theo vợ, còn chỉ Đường Ngôn và Tiểu Thạch Đầu là vẫn còn độc .
Nhiếp ảnh gia loay hoay với cái máy ảnh : "Chuẩn nào, máy ảnh. 1, 2, 3."
"Cà tím."
Khung cảnh như đóng băng thời khắc , khuôn mặt của nở một nụ rực rỡ và tràn ngập hạnh phúc.
HOÀN