Ta Là Bạch Nguyệt Quang Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-08-22 23:45:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không cần với ông bà Đường về chuyện bà chủ cho thuê, cô sợ bọn họ tiếp thu nổi. Cô ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang: “Giống như bây giờ ạ, cần lên nhà máy việc chân tay, mỗi ngày tiểu thuyết vẽ truyện tranh, dùng phí bản thảo sống qua ngày thôi ạ.”

Nhà họ Đường: “…”

Chà, nhỉ, vẻ lạ chút nào. Dù từ nhỏ Hứa Nặc đụng vô thứ gì , chỉ lúc thu hoạch vụ thu sẽ giúp vài ba việc đơn giản, hoặc là nhặt củi hái ngải cứu. Thực lòng mà , nếu cho Hứa Nặc việc giống bọn họ, chính họ cũng thấy khó mà chấp nhận.

Cô gái cưng từ nhỏ tới lớn, chắc chắn đưa cho cô những thứ nhất .

“Tương lai con sẽ nuôi em gái, cả Ngôn Ngôn nữa, nhóc cũng sẽ nuôi em gái con. Sau em gái con cũng cần gì, em con nuôi còn sợ gì nữa?” Hứa Thừa vỗ vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Mẹ, ông bà, đừng lo lắng, con và Ngôn Ngôn sẽ nuôi Nặc Nặc tới trắng trẻo mập mạp.”

Nghe Hứa Thừa bảo đảm, Hàn Ngang mím môi.

“Nói nhảm gì đó, các con còn vợ, nuôi vợ và con còn kịp, mà nuôi chị em trong nhà chứ.” Bà Đường ngã xuống giường, thấy mấy đứa cháu ngoại tình cảm thật , thấy cháu ngây thơ quá.

“Cho dù tụi cháu chịu nuôi Nặc Nặc, nhưng vợ các cháu thì chắc nha.”

Hứa Thừa giống như khi còn bé, nhăn mũi: “Vậy cháu sẽ cưới vợ như thế, nào thật lòng với Nặc Nặc, cháu đều cần.”

Nếu thì, sẽ lỡ , cũng lỡ chính , cần gì thế.

Hứa Nặc cảm động, tuy thấy trai nghĩ như thế thể sẽ sống một tới hết đời, nhưng cũng ngăn Hứa Thừa, nghĩ nếu lên bà chủ cho thuê, nhất định sẽ tặng cho em một tòa lầu, khiến cho họ dù việc cũng thể dựa tiền cho thuê mà sống.

Hứa Thừa hiểu ý tứ trong mắt em gái , nhưng Hứa Thừa thấy ánh mắt xúc động tự hào của cô, ưỡn ngực, vô cùng tự hào.

“Chuyện thì chờ hẵng , tụi cháu còn nhỏ, suy nghĩ còn non nớt, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là học hành cho .” Ông ngoại Đường bao nghĩ tới việc ba bọn họ sẽ rớt đại học.

“Sau cũng nên duy trì tình cảm em như . Tụi cháu đứa nào cũng giỏi, Nặc Nặc cần Tiểu Thừa và Ngôn Ngôn nuôi, chỉ là xảy chuyện gì, thì các cháu cũng xích mích lẫn .”

Đề tài trở nên chút nghiêm trọng, Hứa Thừa và Hứa Nặc vội vàng hứa: “Cháu , ông ngoại, tụi cháu nhất định sẽ như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-285.html.]

Ông ngoại Đường thấy hai đứa hứa mới hài lòng, thêm gì nữa, nhưng trong lòng nghĩ tới chuyện sẽ kinh doanh tự do mà Hứa Thừa và Hứa Nặc . Ông xa trông rộng hơn bà Đường, ông nghĩ chắc chắn sẽ hình thức chợ mới thế dần cho cái kiểu chợ bây giờ, dù thì đất nước cũng đang đà phát triển nhanh chóng, chợ phát triển lên thì sẽ theo kịp.

Nếu thực sự thể tự do kinh doanh, thì ông cũng về hưu , nhưng nếu khi đó ông vẫn còn khỏe mạnh thì thể mở quán ăn gia đình để kiếm chút thu nhập. Với bọn Nặc Nặc mua nhà ? Đến lúc đó ông bà như bọn họ tỏ chút lòng mới .

mấy cái đều là chuyện của tương lai, mặc dù đoán thì đoán thế, nhưng thành hiện thực , nếu thành thì chừng nào, ai cũng dám chắc.

Mấy quần tại bàn chuyện một hồi, đa là ông bà Đường nghĩ ngợi về tương lai của bọn Hứa Nặc. Dù là ông bà ngoại Đường, Tống Úc Hòa, Hứa Ái Quốc Đường Tuyết, họ đều nghĩ tới việc vạch sẵn đường cho bọn nhỏ , mà chỉ cần sai đường, thì bọn họ đều ủng hộ lựa chọn của chúng.

Giống như việc bằng lòng để Hứa Thừa lính, giống như việc đồng ý để Hứa Nặc , chỉ sống dựa truyện và vẽ truyện tranh. Dù gì lúc bắt đầu, truyện tranh và tiểu thuyết của cô cũng lãi như bây giờ, đây cô đủ nổi tiếng, phí bản thảo của các truyện tranh chữ của tiểu thuyết đều cao, truyện tranh và tiểu thuyết của cô từ từ tiếng hơn, nhà xuất bản mới dần nâng giá lên cao.

Từ khi cô tiền thu nhập, mỗi tháng cô đều đưa phí sinh hoạt cho Tống Úc Hòa, đưa tiền phụng dưỡng cho lớn trong nhà, con cho mấy đứa nhóc tiền ăn vặt.

“Bây giờ thi xong , tụi cháu nghĩ học trường nào ?” Đường Tuyết nhịn hỏi câu , bây giờ bà thể hỏi. Trong lòng bà con cái xa nhà quá, mặc dù bà cũng ở cùng mấy đứa nhỏ bao lâu, nhưng bậc cha như bà, ai mà chịu để con ở nơi xa chăm sóc chứ.

mà lí trí cũng , mấy đứa nhỏ nhà đứa nào học cũng giỏi, chắc chắn tụi nó sẽ học ở thủ đô, ở đó trường đại học danh tiếng, nếu học thì chừng tương lai của chúng sẽ khác.

“Mẹ, lữ đoàn con với Hàn Ngang sắp xếp một trường học để tụi con điền nguyện vong, đến khi đó đậu thể học luôn.” Bọn họ là quân nhân, nhiệm vụ tuân theo mệnh lệnh.

DTV

Hứa Nặc thiết nắm tay Đường Tuyết: “Mẹ, con thi khoa tiếng Trung của đại học Bắc Kinh.”

Mấy Đường Tuyết xong câu trả lời, khỏi chút thất vọng, nhưng cũng biểu hiện ngoài.

Con cái lớn , sải cánh bay cao là chuyện bình thường.

Đường Tuyết vẫn sang, nghiêm túc với Hàn Ngang: “Tiểu Ngang, là cháu học chung thành phố với Nặc Nặc , giúp thím trông Nặc Nặc đừng để nó ai lừa mất.”

Hứa Nặc: “...”

Hứa Nặc: “???”

Ơ mà, thế là ý gì? Trông cô đần lắm ?

Loading...