vì trong tiệm còn đông nên khi nhận thưởng, cô tạm thời gì khác. Hơn nữa, cô thành thêm hai nhiệm vụ, hệ thống thông báo đến lúc rút thăm và thăng cấp.
Trời sẩm tối, mà hầu hết những sống sót đều mang thương tích. Bắt họ rời trong tình trạng nguy hiểm thế là điều thể, nên Giang Từ đành cho họ ở tạm một đêm.
Đối với những quen gai nếm mật, sàn gỗ cứng thế chẳng thấm . Nơi ấm áp, an , đồ ăn thức uống, hơn bất cứ ngoài gấp vạn .
Đêm qua Giang Từ thức gần trắng đêm, hôm nay trông chừng đám , bây giờ cô thực sự sắp kiệt sức .
Cô để cho họ một ngọn đèn nhỏ phòng nghỉ. Tiểu Vũ định ở canh gác giúp nhưng Giang Từ cho, bé đành lủi thủi về căn phòng chứa đồ của .
Mọi cũng ý thức, dù tò mò nhưng ai lung tung, chỉ lặng lẽ yên vị ở chỗ của .
Giang Từ xuống giường chìm giấc ngủ, một đêm mộng mị.
Sáng hôm , cô tỉnh dậy từ sớm. Sau một giấc ngủ ngon, tinh thần cô hơn nhiều.
Vừa bước khỏi phòng, cô thấy tám tỉnh cả . Họ đang ngoài sân, vẻ thắc mắc tại xung quanh tiệm lẩu thấy bóng dáng một con zombie thú biến dị nào.
Trông họ khoẻ khoắn hơn hẳn, khác xa với bộ dạng vật vờ mỗi khi thương đây. Cả nhóm đều cảm thấy điều lẽ liên quan đến thức ăn của tiệm lẩu.
Nghỉ ngơi ở đây hai ngày còn hiệu quả hơn dưỡng thương trong căn cứ cả tuần.
Thấy Giang Từ, Tôn Tình và những khác liền đến chào tạm biệt. Sự ơn của họ lời nào diễn tả hết, tất cả đều khắc ghi trong lòng.
Họ về căn cứ để báo cáo tình hình. Bạch Đình Đình lẽ c.h.ế.t tay Tông Đào, mà cái c.h.ế.t của một dị năng giả là chuyện lớn đối với căn cứ. Ngoài , họ còn báo tin dữ cho gia đình của đồng đội.
Giang Từ tiễn họ tận cửa, vẫy tay chào và hẹn khi nào dịp đến ăn lẩu.
Tôn Tình lâu thì Trần Thành và Hứa Linh cũng trở về. Tuy họ thương nhưng nghiêm trọng, xem thành nhiệm vụ.
Họ còn kéo theo một con thú biến dị khổng lồ màu đen, đầu cặp sừng nhọn hoắt và cong vút, phủ một lớp lông dài và cứng. Trông nó phần quen thuộc nhưng hình thù vô cùng đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-44.html.]
“Đây là bò đen biến dị. Mục tiêu nhiệm vụ của bọn là sừng, lông và da của nó. Xương của nó cũng giá trị nên chúng quyết định mang cả con về,” Trần Thành giải thích khi thấy ánh mắt Giang Từ cứ dán con quái vật.
Giang Từ gật đầu, thì là bò, thảo nào trông quen mắt. “Mọi ăn thịt con ?”
Trần Thành lắc đầu quầy quậy: “Không dám . Thịt của lũ quái vật biến dị độc, còn khó ăn. Trước đây sống sót vì đói quá chịu nổi liều ăn thử. Dù đói đến lả nhưng vẫn thấy khó nuốt vô cùng. Quan trọng nhất là, chỉ ba ngày khi ăn thịt nó, chết.”
Giang Từ theo phản xạ lùi một bước, giữ cách với con bò đen biến dị.
Nhị Ngưu bên bàn gỗ, hít hà mùi thức ăn thoang thoảng từ trong bếp. “Mùi thèm c.h.ế.t mất, đội trưởng ơi, mau gọi món .”
“ , quán lẩu cay,” Giang Từ thông báo. Sau khi thành nhiệm vụ đó, cốt lẩu cay dầu bò mở khóa. Sáng nay cô bếp thấy nó ngay cạnh gói cốt lẩu thanh đạm.
“Lẩu cay ư?! Cuối cùng cũng lẩu cay ?” Mắt những sống sót tức thì sáng rực lên. Họ chút do dự liền gọi ngay lẩu cay dầu bò, kèm theo bốn mươi phần thịt và năm phần khoai tây thái lát.
Tổng cộng hết chín viên tinh hạch cấp ba, bảy viên cấp hai và năm viên cấp một.
Ngay khi gói cốt lẩu cay đổ nồi nước dùng, hương vị cay nồng đậm đà lập tức lan tỏa khắp căn nhà gỗ.
Ngửi thấy mùi hương , ký ức và vị giác của họ như đánh thức.
Mùi hương dữ dội và nồng nàn hơn hẳn so với nước lẩu thanh đạm . Đầu mũi ngập tràn mùi ớt khô quyện với hương bơ bò béo ngậy.
Nhị Ngưu đợi Giang Từ phục vụ mà tự chạy đến bưng nồi lẩu, những khác thì phụ bưng đồ ăn.
Dù cũng quá quen thuộc, họ ở tiệm lẩu cũng còn câu nệ, tự nhiên như ở nhà.
Sau khi dọn lẩu lên bàn, họ còn gọi Tiểu Vũ đang ở một góc ăn cùng.
Tiểu Vũ vội xua tay, lí nhí đáp: “Dạ cần ạ, lúc nãy chị chủ quán cho cháu ăn .”
"