Bọn Trần Hán Giang  rõ kết cục của , vẻ mặt tên nào tên nấy xám như tro tàn, ngay cả một lời chửi bới cũng  thốt  nổi.
Tạm biệt Trình lão, Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên lái xe trở về thành phố C.
Hai ngày , chiếc xe về đến thành phố C. Khác với  đây,   địa phận thành phố là   thể  thấy một công viên giải trí khổng lồ với tòa lâu đài  đỉnh nhọn vươn cao.
Những  sống sót đều  đưa đến bệnh viện để chẩn đoán và điều trị tùy theo tình trạng sức khỏe. Còn Giang Từ thì chuẩn   kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ của .
Ngay từ khi còn  đường về, cô  quy hoạch xong khu phố ăn vặt. Các gian hàng bên trong cũng  bố trí   đấy,  là những quán ăn vặt nổi tiếng mà  đây Giang Từ từng kéo Tống Cẩn Xuyên  ăn thử.
Lúc , khu phố ăn vặt vẫn  chính thức khai trương, nhưng các gian hàng   trang hoàng xong xuôi, chỉ chờ nhân viên   việc.
Những quầy nướng, quầy đồ ngọt vốn đặt bên ngoài tiệm lẩu giờ đều  dời đến đây, quy hoạch gọn gàng, ngăn nắp hơn hẳn.
Giang Từ nhanh chóng tìm  nhân viên. Có vài   mạt thế vốn  bán hàng ăn vặt, nay    nghề cũ nên  mau quen tay.
Không khí đời thường, náo nhiệt của khu phố ăn vặt là điều mà những  sống sót vô cùng yêu thích. Đi từ đầu phố đến cuối phố,  tay ai cũng cầm thêm một món ăn vặt, gương mặt rạng rỡ nụ .”
“Đỗ Trình Đức và đồng đội của , Johan, đến đây từ nước M xa xôi. Trước khi tận thế ập đến,   luôn  trở về quê nhà xem  nhưng mãi   cơ hội. Mãi gần đây,  mới  dịp theo một con tàu để trở về.
Sau khi đặt chân lên đất liền, lòng Đỗ Trình Đức dâng lên cảm xúc khôn tả. Đã là năm thứ hai mươi của thời tận thế, cuối cùng  cũng   về .
“Đỗ, đất nước của  vẫn còn  tàu hỏa đang hoạt động ư? Ngầu thật đấy!” Johan  bên cạnh reo lên.
Đỗ Trình Đức  đầu  những nhà ga và đoàn tàu hỏa, cứ ngỡ  đang gặp ảo giác.
  nhanh  đó, tiếng bàn tán của những  sống sót khác xung quanh  cho  , đó   là ảo giác, mà là nhà ga thật sự.
“Các    ? Lần  chúng  đến Hoa Quốc là để tới thành phố C mua vật tư đấy.” Một  sống sót tóc vàng mắt xanh  bằng tiếng nước ngoài bên tai Đỗ Trình Đức, “Nghe  thành phố C   cải tạo thành một đô thị cực kỳ xa hoa, chúng   mở mang tầm mắt.”
Mãi cho đến khi   tàu hỏa, Đỗ Trình Đức vẫn cảm thấy như đang ở trong mơ.
Khi tàu đến thành phố C, cảnh sắc xung quanh liền  đổi. Nơi    khác biệt với vẻ hoang tàn đổ nát của những nơi khác trong thời tận thế. Nơi đây  những tòa nhà cao tầng,  công viên giải trí,  những con đường thẳng tắp và nguyên vẹn, hai bên còn trồng cây xanh.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nơi     trở thành một thành phố đúng nghĩa,  thứ đều lạc lõng so với thế giới tận thế ngoài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-288.html.]
Những  xung quanh cũng  ngừng kinh ngạc thán phục, ngay cả những  sống sót nước ngoài tóc vàng mắt xanh cũng  từng thấy một thành phố như   tận thế.
Chẳng mấy chốc, họ  đến một nơi  tấm biển ghi “Xan Ẩm Thành”. Bất kể  cảnh bên ngoài  đổi thế nào, Xan Ẩm Thành vẫn là khu vực chủ chốt của thành phố C. Vô   sống sót    , trông vô cùng náo nhiệt.
 lúc , Đỗ Trình Đức thấy mấy  lớn dẫn theo một đám trẻ con từ cổng  . Mọi  xếp hàng ngay ngắn  về phía , cô giáo  đầu còn đang : “Hôm nay, điểm đến đầu tiên trong chuyến  của chúng  là vườn thực vật, tiếp theo sẽ đến vườn bách thú, và cuối cùng là công viên giải trí. Tất cả vé  cổng đều do cô Giang tài trợ.”
Những lời tiếp theo dần nhỏ  khi họ  xa, nhưng ba chữ “cô Giang” thì Đỗ Trình Đức    đầu  thấy. Cô  dường như là ánh sáng trong lòng những  sống sót ,  đến  cũng  thể  thấy tên cô.
Các cửa hàng trong Xan Ẩm Thành đều khiến Đỗ Trình Đức cảm thấy mới lạ,  gần hai mươi năm     ăn những món .
Không chỉ , những  sống ở thành phố  còn  thẻ căn cước riêng,  cả điện thoại để liên lạc với . Những điều   chỉ khiến Đỗ Trình Đức, mà ngay cả Johan và những  sống sót nước ngoài khác cũng vô cùng ao ước.
Lúc , Giang Từ đang cùng Tống Cẩn Xuyên tưới hoa trong sân nhỏ.
Hai   ở bên  gần mười năm, nhưng tình cảm vẫn mặn nồng như thuở mới yêu. Để Tống Cẩn Xuyên yên lòng, cả hai còn về thế giới hiện thực để đăng ký kết hôn.
Đương nhiên, đó chỉ là cách  chính thức. Sự thật là  một ngày nọ,  khi cả hai ân ái, Tống Cẩn Xuyên ôm cô, xúc động đến mức bật . Anh hỏi Giang Từ   tình cảm của cô dành cho  ngày càng phai nhạt ,    sắp  bỏ rơi ,  cứ thế ôm cô  suốt nửa đêm như một chú cún con tội nghiệp.
Giang Từ lúc  cũng sững sờ. Nói thật, ở thế giới hiện thực, cô  từng thấy đàn ông , huống hồ  là   vẻ ngoài cứng rắn, nam tính, điển hình cho kiểu cấm dục như Tống Cẩn Xuyên.
Dù kinh ngạc, cô vẫn kiên nhẫn dỗ dành  gần hết đêm, cuối cùng dỗ  nổi đành  thẳng chuyện  đăng ký kết hôn mới trấn an  .
Nhớ  cảnh tượng lúc đó, Giang Từ vẫn thấy  buồn   ngọt ngào.
Dòng thời gian của cả hai hiện  đồng bộ. Họ ở thế giới  mười năm, nhưng ở thế giới hiện thực mới chỉ trôi qua hơn một trăm ngày,  đến một năm. Vì , vẻ ngoài của họ gần như   gì  đổi, và họ vẫn còn  nhiều  nhiều năm nữa để ở bên .
“Xem , nửa đời  của em  trói buộc bên  .” Giang Từ ngẩng đầu lên từ khóm hoa, cảm thán một câu.
Tống Cẩn Xuyên ôm cô từ phía , hôn nhẹ lên má cô: “Cầu còn  .”
Lúc , hệ thống trong đầu Giang Từ vang lên một tiếng “tít”, công bố nhiệm vụ mới: “Hãy đến thành phố X để giải cứu những  sống sót đang gặp khó khăn. Nhiệm vụ vẫn tiếp tục, mong ký chủ tiếp tục cố gắng, kiến tạo một thế giới   hơn.”
Giang Từ nắm lấy tay Tống Cẩn Xuyên, khẽ mỉm : “Đi thôi, chúng    nhiệm vụ.”
Con đường phía  còn dài, nhưng may mắn  luôn   đồng hành bên cạnh.
Dưới ánh mặt trời, bóng lưng họ tay trong tay sánh bước, đổ dài  mặt đất.”