Cô gái tóc dài tên Ngụy Nguyệt khẽ khịt mũi, buột miệng thốt lên: “Mùi gì mà thơm thế nhỉ?”
“À, là nước lẩu của quán chúng .” Giang Từ lúc bưng nồi lẩu từ trong bếp , đáp lời.
Mùi thơm quyến rũ cứ thế xộc thẳng mũi ba , khiến những chiếc bụng vốn đói meo của họ bắt đầu réo lên òng ọc.
Cả ba thầm rủa ông chủ quá gian xảo, dám dùng “mỹ thực kế”, lấy mùi hương để dụ dỗ khách hàng. Đòn tấn công chí mạng thế , ai mà chịu nổi chứ?
Dù rõ đây là một cái bẫy ngọt ngào, họ vẫn nhịn mà đ.â.m đầu cắn câu. Suy cho cùng, hương vị thật sự quá quyến rũ, quá đỗi quen, gợi những ký ức xa xôi về một thời bình yên.
Cuối cùng, cả ba nghiến răng, lấy tinh hạch đặt lên bàn để gọi món.
Một đĩa khoai tây thái lát, ba đĩa ba chỉ bò Mỹ, cộng thêm cơm cho ba , tổng cộng là chín viên tinh hạch cấp hai, năm viên cấp một và một viên cấp ba.
So với rau củ, những sống sót dĩ nhiên thèm thịt hơn. Món ba chỉ bò Mỹ nổi bật bảng đen khiến họ chút do dự mà gọi liền ba phần.
Thực khi gọi món xong, trong lòng ba vẫn chút bất an. Nếu quán ăn chỉ là một cái bẫy, thì tinh hạch của họ coi như ném sông ném bể.
nỗi lo của họ xảy . Rất nhanh đó, Giang Từ bưng nồi nước lẩu và chén đũa đặt ngay ngắn mặt họ.
Tiếp theo là đĩa khoai tây thái lát đều tăm tắp và những đĩa ba chỉ bò Mỹ với vân mỡ xen kẽ vô cùng mắt.
Mùi hương tươi mới đặc trưng của nguyên liệu liên tục tấn công nhận thức của cả ba, khiến họ sững sờ tại chỗ. Hồi lâu , họ mới hồn, vội dậy đến quầy gia vị tự phục vụ để lấy nước chấm và cơm.
Hiện tại, quầy gia vị chỉ xì dầu và giấm. Dù là loại nào thì cũng đều là những thứ tuyệt tích trong thời mạt thế. Kể cả sót một ít, chúng cũng bán với cái giá trời.
Mỗi họ đều lấy một bát xì dầu, một bát giấm và một bát cơm đầy ụ.
Trong lúc chờ đồ ăn chín, họ dùng đũa chấm thử chút gia vị cho miệng. Xì dầu đậm đà, giấm chua thanh dịu, quyện với tạo nên một hương vị tuyệt vời khiến họ gật đầu lia lịa.
Những lát ba chỉ bò đỏ tươi nhúng nồi nước lẩu đang sôi, chỉ vài giây chuyển sang màu nâu nhạt xen lẫn những vân mỡ trắng ngà, tỏa một mùi thơm mê .
Một đĩa ba chỉ bò mười lát, lát nào lát nấy đều to bản, quả thực đầy đặn.
Những sống sót mười năm ăn những món bình thường như thế . Thịt bò còn chín hẳn, họ thể kiềm chế mà rục rịch đôi đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-22.html.]
Đồ ăn nhanh chóng quét sạch sành sanh, nhưng cả ba vẫn còn thòm thèm. Thấy vẫn còn chút nước lẩu, họ liền nhờ Giang Từ gói mang về.
Hộp đóng gói trong tiệm luôn sẵn. Đó là một loại vật liệu mà Giang Từ từng thấy, thể giữ nhiệt, cách nhiệt, vô cùng nhẹ nhàng và tiện lợi.
Ba rời lâu thì quán lẩu thêm hai tốp khách nữa.
Trông ai cũng vô cùng nhếch nhác, quần áo rách rưới, ngợm lấm lem bùn đất và m.á.u khô, chẳng khác gì dân tị nạn.
Tổng cộng là hai đội nhỏ, một đội ba , đội còn năm .
Khi thấy quán lẩu và Giang Từ, phản ứng của những sống sót cũng khác mấy so với nhóm . Trong khi còn đang c.h.ế.t trân vì kinh ngạc, một đàn ông cao gầy trong nhóm đột nhiên vỗ tay một cái, phá vỡ bầu khí tĩnh lặng: “ về quán lẩu ! Bạn kể rằng ở trung tâm thành phố C một quán lẩu kỳ diệu, hương vị cực ngon, còn thể ăn cơm trắng no bụng!”
Người đàn ông cao gầy , ánh mắt Giang Từ sáng rực lên.
Nếu họ cùng chiến đấu suốt chặng đường, những còn hẳn nghĩ là kẻ cò mồi cho quán . Làm gì nơi nào như chứ? Đồ ăn bình thường họ bao nhiêu năm thấy, tất cả vật tư trong các thành phố, làng mạc, kể cả trong nhà dân đều vét sạch từ lâu.
khi họ bước quán, ngửi thấy mùi lẩu vẫn còn thoang thoảng trong khí, thấy những chai nước khoáng trong tủ đông ở cửa, sự chắc chắn ban đầu bắt đầu lung lay.
Lẽ nào nơi thực sự là một quán lẩu?
Lý do lớn nhất khiến họ chọn ở đây là vì sự an . Không tại , lũ zombie và động thực vật biến dị đều dám gần khu vực .
Dù , vẫn duy trì cảnh giác cao độ, bởi vì bản việc thể che chắn những con quái vật đó là một chuyện khó tin.
“Chúng thể ăn, chỉ nghỉ chân một lát ?” Một đàn ông tên Tưởng Hòa trong nhóm cảnh giác hỏi.
“Được chứ, thể nghỉ ngơi cho sức hẵng .” Giang Từ mấy do dự đáp. Dù từ khi đến thế giới , quán lẩu của đông khách nhất cũng chỉ hai bàn ngày hôm nay, cho họ một lúc cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Bọn thì , sắp chịu hết nổi . Lương khô hết từ hôm qua, ăn gì chắc c.h.ế.t đói mất. Cho một nồi lẩu cay, hai đĩa ba chỉ bò, ba đĩa khoai tây, và cơm cho ba .” Người chính là Bành Vũ, cao gầy về quán lẩu lúc .
Anh dứt khoát đặt một viên tinh hạch cấp ba, tám viên cấp hai và năm viên cấp một lên bàn.
Giang Từ thu dọn tinh hạch bếp.
"