Giang Từ xoa xoa hai tay, trong lòng thầm niệm ba “chúc may mắn”, đó vươn ngón trỏ tay điểm vòng mặt.
Kim đồng hồ vòng nhanh chóng chuyển động, từ nhanh đến chậm, dần dần dừng .
Cuối cùng, cây kim chậm rãi lướt qua ô màu cam, đến các ô màu lam, và cuối cùng dừng ở một ô màu xanh lá cây trong ánh mắt đầy mong đợi của Giang Từ.""
“Chúc mừng Ký chủ nhận gia vị mới: Dấm.”
“Nhiệm vụ thứ ba công bố: Bán hết hai mươi phần thịt bò cuộn để mở khóa thịt ba chỉ xông khói.”
Nghe đến thịt ba chỉ xông khói, Giang Từ bất giác nuốt nước bọt ừng ực. Cái món thịt ba chỉ với những lớp nạc mỡ đan xen hảo, cắn một miếng mềm thơm, béo mà hề ngấy chính là món khoái khẩu của cô. Đặc biệt là món thịt kho của ba cô, mùi thơm thể khiến lũ trẻ nhà hàng xóm thét vì thèm.
Một giờ đồng hồ trôi qua nhanh chóng trong lúc Giang Từ bận rộn trao đổi với hệ thống. Vừa bước khỏi phòng, cô khựng một nhịp. Diện tích tiệm lẩu mở rộng thêm gần một nửa, từ hai bộ bàn ghế gỗ ban đầu nay tăng lên bốn bộ. Những bức tường cũng sơn màu trắng tinh, trông sạch sẽ và ngăn nắp hơn hẳn.
Ngoài gian nới rộng thì cũng gì đổi lớn.
Dù , Giang Từ vẫn cảm thấy vô cùng kỳ diệu, cô trong tiệm mấy vòng để ngắm nghía.
Cửa tiệm trông sáng sủa hẳn lên, phòng của Giang Từ cũng chút đổi, thoáng đãng hơn một chút, nhưng chung vẫn khác là mấy.
Giang Từ giường suy tính. Giờ một nơi ở cố định, tới dịp nghỉ lễ để trở về thế giới thực, cô sẽ trả căn phòng trọ đang thuê. Dù thì cũng chỉ còn một tháng nữa là hết hợp đồng, đồ đạc trong phòng cứ dọn hết về tiệm lẩu là .
Chuyện cô từng bàn với hệ thống. Hệ thống sẽ cho cô một gian chứa đồ, xem như là phúc lợi tặng thêm.
Sáng hôm , Giang Từ tỉnh dậy từ sớm. Khoảnh khắc cô mở mắt, âm thanh bên ngoài như vòi nước mở van, ào ào tuôn tai.
Thức dậy, vệ sinh cá nhân, mở cửa tiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-19.html.]
Ngay khi cánh cửa gỗ đẩy , cơn gió mang theo đủ thứ mùi của một thành phố đang mục rữa ập đến.
Bên ngoài lúc một bầy zombie nhỏ đang lững thững qua. Con dẫn đầu rõ ràng nhanh nhẹn hơn hẳn, chắc là một con zombie cấp hai trở lên.
Đến thế giới lâu, Giang Từ cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận bộ dạng của zombie. Cô thầm coi lũ zombie như những diễn viên hóa trang đặc biệt phim ảnh.
Phải công nhận rằng, nhờ lớp màng tâm lý tự trấn an mà việc tiếp nhận chúng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Đợi bầy zombie lảo đảo xa, Giang Từ mới xoay trong tiệm.
Bữa sáng của cô là thịt bò, chính thức tạm biệt những ngày tháng mở mắt là chỉ khoai tây. Cắn một miếng thịt bò, vị mềm ngọt mọng nước khiến Giang Từ hạnh phúc đến suýt rơi nước mắt.
Ăn sáng xong, Giang Từ nấu một nồi cơm thử thái một đĩa thịt bò cuộn. Có chiếc máy , cô thái thịt cũng tốn sức, tiết kiệm bao nhiêu là công đoạn.
Mùi thơm đặc trưng của thịt bò cứ quấn quýt nơi đầu mũi, Giang Từ bỗng tìm thấy chút niềm vui trong công việc .
Lại thêm lương, một quán lẩu của riêng , Giang Từ càng thêm hăng hái. Ngay cả lũ zombie và con rùa đột biến khổng lồ to như quả núi dường như cũng còn đáng sợ nữa.
chỉ vài tiếng , Giang Từ thực tế vả cho một phát mặt. Cô nấp cánh cửa gỗ, con rùa khổng lồ sừng sững ngay mắt mà chỉ thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Lúc , con rùa đang từng bước tiến về phía tiệm lẩu. Mỗi bước chân của nó đều khiến mặt đất rung chuyển. Những công trình lưng nó biến mất từ lúc nào, chỉ còn chiếc mai rùa gồ ghề, lồi lõm. Dù hệ thống cam đoan nhiều rằng cô sẽ thương, nhưng khi đối diện với con quái vật khổng lồ , Giang Từ vẫn cảm thấy hội chứng sợ vật thể khổng lồ của sắp tái phát.
“Đừng lo, Ký chủ, cảm nhận ác ý nào từ con rùa ,” hệ thống lên tiếng.
Giang Từ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng. Lý thuyết là một chuyện, nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến nỗi sợ hãi của cô. Trước khi đến đây, cô cũng chỉ là một bình thường mà thôi.
"