Bên , Mạnh Cần bên cạnh Hoàng Kế Nguyên vô tình phát hiện ánh mắt lén lút của Ngô Giai Nhân, nương theo ánh mắt của cô , Mạnh Cần thấy Thẩm Đường đang ở bên quầy bán đồ ăn vặt .
Mạnh Cần qua Ngô Giai Nhân và Thẩm Đường vài , trong lòng cô gần như thể xác định chắc chắn Ngô Giai Nhân và Thẩm Đường liên quan với , nhưng mà qua nhà họ Ngô, Mạnh Cần cũng thể Ngô Giai Nhân tính cách gì.
Chỉ đơn giản là ghen tị mà thôi.
Hoàng Kế Nguyên đợi tất cả các học sinh ngoài hết mới gọi Thẩm Đường cũng về nhà trọ, khi Thẩm Đường rời , bà chủ còn cố ý cho cô một cái địa chỉ, còn khi nào rảnh thì đến nhà bà một chút.
Sau một thời gian chuyện ngắn ngủi, bà chủ thật sự thích cô bé như Thẩm Đường, nếu bản bà lớn tuổi thì bà cũng một cô con gái như Thẩm Đường.
DTV
Thẩm Đường theo thầy giáo trở về phòng trọ, bọn họ vẫn đến quán cơm hôm qua để ăn cơm trưa, khi ăn cơm trưa xong, Hoàng Kế Nguyên lập tức dẫn theo các học sinh lên xe cùng về với các học sinh của trường học Thành Quan.
Trên đường trở về cũng còn nhộn nhịp như lúc , buổi sáng các bạn học trải qua một kỳ thi, lúc thả lỏng lập tức chìm giấc ngủ.
Sau một tiếng xe, khi trở thị trấn cũng ba giờ chiều, ước chừng thời gian về trường cũng học nhiều nên Hoàng Kế Nguyên quyết định để các bạn học về nhà, đợi ngày mai mới trở trường học.
Thẩm Đường cần về trường, nên đương nhiên cô sẽ về nhà của Thẩm Quang Minh, khi Thẩm Đường trở về thì ai ở trong nhà, vì cô dùng chìa khóa mà Lưu Mỹ Lan đưa cho để mở cửa.
, chìa khóa trong tay Thẩm Đường là chị dâu Lưu Mỹ Lan đưa cho, bởi vì khi bọn họ ở nhà, cô để Thẩm Đường nhốt ở ngoài cửa,
Vừa bước cửa, Thẩm Đường lập tức xuống ngủ một giấc cho đến khi Lưu Mỹ Lan về nhà.
Lưu Mỹ Lan thấy Thẩm Đường khỏi phòng thì ngẩn một lúc, đó cô giữ chặt Thẩm Đường hỏi:
“Đường Đường, em về mà một tiếng, em tự bộ về hả? Có đói bụng , em ăn cơm trưa ? Em cũng thật là, về mà gọi chị một tiếng, để chị dâu đạp xe đón em.” Lưu Mỹ Lan vờ giận Thẩm Đường, cô trìu mến .
“Em là nghĩ và chị dâu đang , tự em về cũng mệt, đúng chị dâu, em mua cho chị một cái khăn lụa, em cảm thấy vô cùng thích hợp với chị.” Thẩm Đường xong, đợi Lưu Mỹ Lan kịp phản ứng, cô trở về phòng mang một cái khăn lụa .
Cái khăn lụa màu xanh lam, màu nhã nhặn, kén dùng.
“Sao mua đồ cho chị , đúng , em mua gì cho ? Tuần là sinh nhật , chúng cùng trở về , chị và em bàn bạc với , sinh nhật chúng sẽ hai bàn, mời và bạn bè tới ăn cơm.” Lưu Mỹ Lan đeo thử cái khăn lụa Thẩm Đường hỏi.
“Vâng ạ, lúc đó chúng cùng trở về. Còn nữa, chị dâu chị yên tâm, nhà chúng chỉ ba phụ nữ thôi, chị dâu, em và , một cũng thể bỏ qua.” Thẩm Đường tiếp: “Chị dâu, chị đeo màu quá.”
“Chỉ dỗ chị thôi, nhưng mà màu chị cũng cảm thấy , chất liệu sờ cũng dễ chịu.” Lưu Mỹ Lan càng càng thích.
Đến buổi tối, Thẩm Quang Minh trở về thấy cái khăn lụa quấn quanh cổ của vợ , một lúc hỏi: “Hôm nay Đường Đường trở về ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-56.html.]
“Ha ha, cũng hả, cái khăn lụa là Đường Đường mua cho em đấy, em , và Đường Đường cũng , ba mỗi một cái.” Lưu Mỹ Lan đắc ý .
“...” Thẩm Quang Minh buồn bực một lúc: “Mỹ Lan, cứ cảm thấy Thẩm Đường biến thành em gái ruột của em ? Người trai như còn đối xử bằng em nữa đấy.”
“Đi , một đàn ông như còn ghen tị như , cảm thấy mất mặt hả?”
“Làm mất mặt chứ, đó là em gái ruột của mà.” Thẩm Quang Minh lý luận .
mà Lưu Mỹ Lan thèm để ý tới , cô vẫn khăn lụa, trong lòng còn liên tục khen thật .
Tám giờ tối, khi một nhà ăn cơm xong, Thẩm Đường lấy đồ mua cho Thẩm Quang Minh và Thẩm Đào.
Thẩm Quang Minh cây bút máy mới tinh, cảm giác chán nản vốn đang tràn ngập trong lòng cũng lập tức biến mất.
Ha ha, mà, Đường Đường vẫn nhớ trai là .
Còn Thẩm Đào cầm con ếch xanh bằng dây kẽm của Thẩm Đường thì vui sướng đến mức nhảy dựng lên.
Sáng ngày hôm , Thẩm Đường về trường học.
Ngay khi Thẩm Đường bước phòng học, Lục Viên lập tức lên, cả cô ghé sát Thẩm Đường dùng vẻ mặt khoa trương : “Đường Đường, cuối cùng cũng về , một ngày gặp như cách ba năm, nhiều thu gặp đó, hu hu hu.”
“Đừng ầm ĩ nữa, ngứa...” Thẩm Đường tránh khỏi cánh tay của Lục Viên đang bám eo , cô .
“Đường Đường, còn yêu nữa , hồ ly tinh ở bên ngoài quyến rũ ?” Lục Viên túi bám Thẩm Đường, cô tỏ vẻ bùng nổ.
“ , , gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa , gần đây ăn bao nhiêu món ngon hả?” Thẩm Đường véo gương mặt tròn trịa thịt của Lục Viên mà bất đắc dĩ .
“Trời ơi, đừng nữa, ở cạnh nên biến nhớ nhung thành sự tham ăn đó, tất cả đều là tại , ở đây hại tăng cân.”
Cuối cùng Thẩm Đường cũng hiểu rõ cái gì gọi là: Người ở trong nhà, nồi từ trời rơi xuống.
Cái nồi , thật sự là...
Sau vòng loại của cuộc thi Toán học, Thẩm Đường tiếp tục cuộc sống thoải mái nơi vườn trường của cô, cuối cùng cũng cần đề mỗi ngày nữa . Sau đó, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy cuộc sống của hình như trở nên trống rỗng, cô thấy mỗi ngày rảnh đến nỗi nhàm chán.
Sau hai ngày, Thẩm Đường chịu nổi nữa, cô bắt đầu đề, sách, buông tha bất cứ loại kiến thức nào, tất cả sách của đủ loại môn học.