“ đúng , cô Thẩm, cô với chúng em ạ? Ở đấy nhiều bông hoa , em sẽ vòng hoa để cô đội đầu, lắm đó ạ.” Trẻ con tuổi nhỏ mồm mép dỗ dành khác, thể thấy cần lo lắng đến việc cưới vợ nữa.
Thẩm Đường mấy bạn nhỏ một câu một câu dỗ dành đến mức vui vẻ, vẻ mặt mong đợi của đám nhỏ đầu củ cải, trong lòng Thẩm Đường mềm nhũn nên cũng đồng ý.
“Được, cô với các em.”
“Vâng, cô Thẩm, chúng mau thôi.”
Thẩm Đường theo mấy đứa nhỏ núi, đám trẻ con đầu củ cải líu ríu chuyện với Thẩm Đường.
Gần đây trong quân khu cần huấn luyện dã ngoại ở núi, vì hôm nay cũng đội huấn luyện nào ở đây, cho nên thấy Thẩm Đường và mấy đứa nhỏ núi cũng ngăn cản.
Mọi đều , thường ngày nếu quân khu luyện tập thì mấy đứa trẻ thích chơi ở núi.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Đường và mấy đứa nhỏ ở sâu núi, cây cối xanh tươi um tùm nước mưa cọ rửa tỏa mùi bùn đất và thực vật kết hợp với .
Vừa đến chỗ , bọn nhỏ bắt đầu cuộc chơi của , chúng như những chú khỉ con chạy nhảy khắp nơi.
Thẩm Đường tìm một tảng đá xuống, trông thấy dáng vẻ nghịch ngợm của mấy đứa nhỏ, Thảm Đường lập tức nở nụ nhẹ nhàng.
Tảng đá lớn sườn núi trống trải, Thẩm Đường thu tầm mắt , cô ngẩng đầu rừng núi xanh
“Cô Thẩm, đây là vòng hoa mà em cho cô, vòng hoa nhất tặng cho cô Thẩm xinh nhất.”
Bên cạnh Thẩm Đường vang lên giọng trong trẻo của trẻ em, cô đầu sang thì lập tức trông thấy bé mặt sẽ vòng hoa cho .
Gương mặt tươi của bé đỏ bừng, trong mắt lóe lên sự hổ, hình như Thẩm Đường thấy khiến bé cảm thấy hổ, vì đưa tay gãi gãi đầu, đó mới nhếch lộ hàm răng đều.
Thẩm Đường đưa tay nhận lấy vòng hoa của bé, đội lên đầu, cô đưa tay xoa đầu bé dịu dàng : “Cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo, cô Thẩm xinh thật đó.”
Thẩm Đường bật thành tiếng, lúm đồng tiền ngọt ngào lập tức xuất hiện gương mặt cô.
Không thể cô bạn nhỏ dỗ dành đến vui vẻ, ai mà thích lời chứ, hơn nữa trong mắt bé mang theo sự ngây thơ nhất, lời khen dành cho cô cũng là thật lòng.
Đợi đến khi bé rời , Thẩm Đường tự sờ gương mặt non mềm láng bóng của , trong lòng hổ mà tự khen bản .
Ôi trời, thật đúng là vẻ trời sinh mà.
Tiên nữ sai.
Ngay khi Thẩm Đường đang tự luyến, giọng của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Thẩm Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-284.html.]
“Bíp, nhắc nhở nguy hiểm!”
DTV
“Ký chủ, đang tới gần nơi , hệ thống kiểm tra chỉ nguy hiểm của đối phương là 100, ký chủ hãy mau chóng rời khỏi nơi .”
Nghe thấy hệ thống , nụ mặt Thẩm Đường nhạt , cô lập tức dậy, mấy đứa trẻ ở bên cạnh gọi tới bên .
Sau khi gọi mấy đứa nhỏ, Thẩm Đường nghiêm mặt với mấy đứa nhỏ: “Đột nhiên cô nhớ một chút chuyện, lúc quên mất, các em thể giúp cô ? Các em chạy nhanh hơn cô, nên phiền các em đến ký túc xá của cô tìm đồ, ở ngay bàn của cô, khi về, tiên các em tìm chú bộ đội để lấy chìa khóa, hả?”
Thẩm Đường chuyện với mấy bạn nhỏ hỏi hệ thống ở trong đầu, hệ thống kiểm tra nhân vật nguy hiểm từ ba đến năm , đối phương tới từ ngọn núi bên , theo lời nhắc nhở của hệ thống, mười mấy phút nữa bọn chúng sẽ tới nơi .
Mà từ đây trở về quân khu cần mười lăm phút cách khác các bạn nhỏ thể sẽ đối phương phát hiện và bắt lấy.
Bọn trẻ Thẩm Đường thì cũng nhiều, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ vì thể việc giúp cô Thẩm.
Sau khi Thẩm Đường liên tục dặn dò, Chung Ái Quốc khẽ nhíu mày, trong lòng dự cảm , bé ngẩng đầu lên Thẩm Đường đột nhiên : “Chị Thẩm Đường, của em đang ở đây.”
“Chị , Ái Quốc dẫn các bạn về , chị sẽ ở tìm trai của em, .”
Thẩm Đường an ủi Chung Ái Quốc, cô nở một nụ cổ vũ, đó tận mắt Chung Ái Quốc dẫn theo mấy đứa trẻ rời .
Sở dĩ Thẩm Đường quyết định ở chỗ mà rời với bọn trẻ là bởi ngay từ đầu cô phát hiện Chung Ái Quân đang ở đây, lúc cô vô tình thấy Chung Ái Quân về một phía nào đó, lẽ bé xa nên cô gọi bọn trẻ.
Thời gian còn nhiều, bởi vì sự an của những khác, cô chỉ thể bảo bọn trẻ mau chóng rời .
Thẩm Đường còn thời gian để lãng phí, cô xoay tìm Chung Ái Quân, đồng thời cũng bấm gọi năm, sâu khi hai câu mới cúp điện thoại để tập trung tìm .
Ở một bên khác, năm nhận điện thoại của Thẩm Đường thì cũng nhanh chóng ngoài, bảo năm thống báo cho quân khu về chuyện , còn năm dẫn theo bao khác chạy núi.
Không đến mấy phút, quân khu nhận tin tức, họ lập tức đều phòng, đồng thời cũng phái núi tìm .
Những phái núi thì gặp mấy đứa trẻ đang xuống núi, khi gặp , bọn họ nhanh chóng sắp xếp để đưa mấy đứa trẻ trở về.
Bọn trẻ cũng cảm thấy xảy chuyện , nghĩ đến chuyện cô Thẩm và Chung Ái Quân còn đang núi, mấy đứa trẻ đỏ mắt, ngơ ngác .
Ở một nơi khác, Thẩm Đường còn đang núi tìm Chung Ái Quân, đồng thời theo sự nhắc nhở của hệ thống, cô tìm một chỗ khác để trốn .
Thẩm Đường ôm Chung Ái Quân xổm trong một sơn động, cô cảnh giác chằm chằm cửa hang.
Đồng thời trong đầu Thẩm Đường cũng đang tự hỏi, nếu bây giờ chuyện gì bất ngờ xảy , bọn nhỏ xuống núi an , mà mấy năm cũng đang chạy đến chỗ .
Đồng thời mấy năm định vị trong điện thoại của cô, , lẽ sẽ nhanh chóng tìm cô thôi.
như dự liệu của Thẩm Đường, mấy năm ở núi, đồng thời cũng nhanh chóng chạy đến vị trí của Thẩm Đường, nhưng thật may đó là mấy năm gặp đám hệ thống phát hiện.