Sinh viên còn nghiệp mà thể khiến viện trưởng tới đón, thể thấy cô thật sự lợi hại, tương lai đúng chứ?
Sau một vài phút, xe lửa dừng .
Hành khách xe lửa lượt xuống, mấy mặc quân trang lưng những nghiên cứu viên đều tò mò những đang xuống xe lửa .
Cuối cùng, một bóng màu đỏ cũng bước xuống tàu, theo cô là ba đàn ông với vẻ ngoài và quần áo vô cùng bình thường.
Khi viện trưởng thấy bóng màu đỏ xuống xe lửa, đôi mắt lập tức sáng rực lên, ông kích động liên tục quơ tay với bóng màu đỏ .
Mấy mặc quân trang thấy dáng vẻ kích động của viện trưởng thì đều tò mò về một phương hướng nào đó....
“Thẩm Đường, ở đây, ở đây !” Viện trưởng giơ tay lên vẫy vẫy với Thẩm Đường.
Ở đằng , mấy quân nhân cô bé đang về phía , bọn họ khỏi sang đó với ánh mắt đánh giá, khi thấy cô bé mặc bộ quần áo đỏ, trong lòng đám cảm thấy kinh ngạc thôi.
Trong đó, cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Cố Quân Thượng, ông Thẩm Đường đang về phía bên mà ngẩn .
“Lão Cố, cô bé trông còn nhỏ hơn cả con trai của , từ khi nào viện nghiên cứu một cô bé còn nhỏ thế hả, nhì vẻ hai mươi tuổi đúng ?” Người đồng chí cạnh Cố Quân Thượng hì thầm với ông .
Cố Quân Thượng gì, trong lòng thầm suy nghĩ, hình như ông từng Cố Thịnh nhắc tới, năm nay Thẩm Đường 19 tuổi.
Thẩm Đường tới, cô Cố Quân Thượng bước hai bước tới chỗ bọn họ, đó nhẹ lễ phép : “Cháu chào chú.”
“Ôi trời, , chào cháu.”
DTV
“Ha ha ha, cô bé, chào cháu chào cháu.”
“Được , cô bé lễ phép thật đấy.”
Cố Quân Thượng vẫn gì mà vài đồng đội ở bên cạnh ông ngượng ngùng mở miệng chào hỏi.
Đồng thời trong lòng bọn họ còn cảm thấy buồn phiền, bây giờ các cô bé đều lễ phép hiểu chuyện như thế hả, đối mặt với một cô bé như , mấy ông già như bọn họ thật sự nên đáp lời thế nào cho .
Cố Quân Thượng các đồng đội của đang hổ, trong lòng ông thầm khinh thường.
Thẩm Đường chào ông , hiểu hả? Mấy thật sự đang tự đa tình đó.
Thẩm Đường quen những , vì khi gọi “chú” liên tục đáp cô.
Khi đối mặt với những đàn ông mặc quân trang trong thế hệ chú bác , Thẩm Đường vẫn nở nụ nhẹ nhàng, đó Thẩm Đường gần như thời gian chuyện với Cố Quân Thượng, bởi vì viện trưởng kéo Thẩm Đường tới bên cạnh chuyện.
Đám khỏi nhà ga, ở bên ngoài hai chiếc xe chờ sẵn ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-227.html.]
Sau đó Thẩm Đường và viện trưởng cùng một xe về thẳng viện nghiên cứu.
Trên xe, viện trưởng kể ngắn gọn chuyện cần Thẩm Đường giúp đỡ, khi đoàn đến viện nghiên cứu, Thẩm Đường nhờ đến nhà của cô mang máy tính của cô tới.
Mặc dù hiểu vì Thẩm Đường nhất định dùng máy tính của , nhưng Cố Quân Thượng vẫn bảo qua nhà Thẩm Đường chuyển máy tính tới đây.
Hai cử chuyển máy tính là hai quân nhân trẻ tuổi, khi lấy chìa khóa nhà Thẩm Đường mở cửa , khi bước phòng việc, cả hai đều sợ đến ngây .
Trong phòng việc nguyên một cái tủ to bằng bức tường chất đầy các loại sách vở, thứ càng khiến kinh ngạc hơn là trong căn phòng của một cô gái như Thẩm Đường búp bê, cũng là màu hồng phấn mà các cô gái thường thích, trong căn phòng việc trang trí nghiêm túc.
Bên trái phòng việc là nguyên một bức tường sách, bên là các ngăn tủi chứa đầy các loại linh kiện to nhỏ khác như, giống như một thế giới máy thu nhỏ .
Hai lính ngẩn một lúc mới đến chiếc máy tính đặt bàn sách, hai qua đó, cái máy tính mà bắt đầu khó xử.
Hai họ cũng coi như là một chuyên gia, mặc dù hai tiếp xúc nhiều với cái thứ đồ như máy tính , nhưng cũng từng sử dụng vài , vì bây giờ bọn họ phát hiện cái máy tính của Thẩm Đường gì đó khác với máy tính mà hai từng sử dụng.
Ở đằng nhiều sợi dây khiến hai họ dám di chuyển linh tinh, nhỡ hỏng thì xử lý như thế nào giờ?
Hai còn cách nào khác nên chỉ thể gọi điện xin chỉ dẫn.
Ở bên viện nghiên cứu , Thẩm Đường đang cúi đầu bàn một vài thông tin gì đó, Cố Quân Thượng cầm ống , ông Thẩm Đường và do dự nên cắt ngang cô .
Thẩm Đường chú ý tới ánh mắt của Cố Quân Thượng, cô ngẩng đầu lên ông dùng vẻ mặt nghi ngờ : “Chú Cố, chuyện gì ạ?”
“Có, lấy máy hỏi tháo cái máy tính như thế nào? Người cử sợ hỏng đồ của cháu nên hai họ gọi điện tới bảo chú hỏi cháu thử xem.” Cố Thịnh cầm ống , đầu dây bên điện thoại vẫn cúp máy.
Thẩm Đường suy nghĩ một lúc đáp : “À, ở đằng máy tính đều là dây cáp thôi, chứ cứ bảo hai họ cẩn thận rút là , còn việc lắp thì cháu thể tự .”
“Ừm, các cứ dây cáp mà rút , cẩn thận đừng hỏng, đừng đụng chạm linh tinh.” Cố Quân Thượng trả lời với đầu bên điện thoại một câu.
Khi Cố Quân Thượng cúp máy, Thẩm Đường cúi đầu cái gì đó, Thẩm Đường ở đó, trong lòng Cố Quân Thượng cảm thấy phức tạp.
Lần đầu tiên gặp mặt còn tưởng rằng là một cô bé bình thường, cùng lắm chỉ là một học sinh thông minh ở đại học Bắc Kinh tay giáo sư Khương mà thôi.
Lần thứ hai gặp là Cố Thịnh dẫn về thăm nhà, khi đó Cố Quân Thượng cảm thấy tính cách của Thẩm Đường ngoan ngoãn, hào phóng.
Ông thể ngờ thứ ba và Thẩm Đường gặp mặt như ngày hôm , ông đón , còn Thẩm Đường là đón.
“Thẩm Đường, ở bên chút vấn đề, cháu qua đây giúp đỡ .” lúc , viện trưởng hô lên một câu.
Thẩm Đường ngừng , cô lập tức dậy đến chỗ viện trưởng.
Thấy hai Thẩm Đường và viện trưởng những thứ mà ông hiểu, trong lòng Cố Quân Thượng khỏi cảm thán một câu: Rốt cuộc con trai nhà may mắn như thế nào mới thể mèo mù vớ cá rán gặp một cô bé như Thẩm Đường ?