Cố Thịnh đạp xe đưa Thẩm Đường về quán trọ, tự đưa Thẩm Đường về tận phòng thì mới thể yên tâm .
Ngày hôm , sáng sớm.
Sau một đêm ngủ say, Thẩm Đường cảm thấy như bơm m.á.u sống , cô mặc áo khoác chuẩn ngoài ăn sáng.
Đến tầng một của quán trọ, Thẩm Đường phát hiện nhân viên lễ tân cô bằng ánh mắt gì đó kỳ lạ.
Thẩm Đường cất bước tới đó, khi tới quầy lễ tân, cô nở một nụ yếu ớt : “Chào cô, tối qua cảm ơn cô cho mượn điện thoại.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo, cô hơn ?” Nhân viên phục vụ liên tục xua tay .
“Đã hơn nhiều .” Thẩm Đường .
“Vậy thì .” Nhân viên phục vụ chằm chằm Thẩm Đường một lúc lâu, cô thôi, đó cuối cùng nhịn nổi lòng tò mò mà : “Cô gái, nửa đêm hôm qua đưa cô tới bệnh viện lẽ là yêu của cô đúng ? Hai thật xứng đôi, vẻ ngoài đều vô cùng .”
“Hả?” Người yêu, , .
Người chỉ xem cô như em gái thôi.
Thẩm Đường đang giải thích thì nhân viên phục vụ tiếp: “ thấy yêu của cô thương cô đó, thì, cô ?”
“Cái gì?” Thẩm Đường ngơ ngác.
Cô cái gì chứ?
Rất nhanh, nhân viên phục vụ giải đáp thắc mắc của Thẩm Đường.
“Nửa đêm hôm qua hai mới từ bệnh viện về đúng ? Sau khi yêu cô đưa cô về thì cũng .”
“Không ? Ý cô là gì ?”
“Chính là lo lắng cho cô đó, cô , tối hôm khi yêu của cô đưa cô trở về thì ghế ở sảnh tầng một cả một đêm, sáng hôm nay hơn bảy giờ mới rời .”
Thẩm Đường: “...!”
Cô vô thức đồng hồ trong tay một chút, thời gian đồng hồ hiển thị chín giờ, cách khác, Cố Thịnh mới rời một tiếng rưỡi .
Cố Thịnh đối xử với cô như , điều chạm điểm mù tri thức của Thẩm Đường.
Bởi vì cô rốt cuộc Cố Thịnh xảy chuyện gì.
Mặc dù nhân viên phục vụ hiểu lắm, nhưng Thẩm Đường vẫn giải thích một chút: “À thì, đó yêu của .”
“Không , cần giải thích, hiểu mà, bây giờ yêu, nhưng tương lai sẽ .”
Thẩm Đường vẻ mặt trêu chọc của nhân viên phục vụ, khóe miệng cô khống chế mà giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-112.html.]
A a... bây giờ thực sự nghĩ như .
Với sự chăm sóc của Cố Thịnh, trong lòng Thẩm Đường ơn, cô vốn định bớt chút thời gian để mời Cố Thịnh ăn một bữa cơm, đáng tiếc Cố Thịnh thời gian, vì Thẩm Đường cũng đành để tính .
Thẩm Đường ở Bắc Kinh thêm một ngày nữa, buổi sáng đến nhà giáo sư Khương để thăm hỏi, xế chiều mua một chút đặc sản địa phương, dù cũng một chuyến đến Bắc Kinh, mang một chút đặc sản địa phương về thì chuyến sẽ trọn vẹn.
Sau khi lên xe lửa, đường trở về của Thẩm Đường vô cùng thuận lợi, đường hết ăn đến ngủ, ngủ ăn mới tới nơi cần đến.
Khi trở về, Thẩm Đường tiện thể cũng tới nhà họ La.
Tưởng Tố Quyên thấy Thẩm Đường thì vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm cũng ăn nhiều hơn nửa bát.
La Quân cũng cực kỳ vui vẻ, khi thấy Thẩm Đường ghế, La Quân càng thích cô em gái hơn.
Tuổi còn nhỏ mà thể giành vinh quang về cho đất nước, trẻ tuổi bây giờ giỏi giang thật đó.
“Vì khai giảng nên cứ ở chỗ thêm hai ngày , cứ coi như đây là nhà , đừng khách sáo, cũng đừng câu nệ, bà cụ thích em, nếu em gọi chú một tiếng cả thì chúng chính là một nhà.”
“À thì, La, em chỉ thể ở đây nửa ngày thôi, em tối nay sẽ về nhà, trong nhà còn cha , trai chị dâu còn đang đợi em, vì ...” Thẩm Đường đỏ mặt cảm thấy hổ, mở miệng bảo ở mà cô còn từ chối, thật sự hổ.
Thế nhưng cô gọi điện về nhà báo tối nay sẽ về, trai Thẩm Quang Minh chắc chắn sẽ tới nhà ga chờ, cô là sẽ về, nếu cô về thì sẽ lắm.
“Không , cũng đúng cũng đúng, trong nhà còn đang chờ, ngoài thời gian dài như , em đúng là nên về nhà sớm mới , như nhà mới yên tâm.” La Quân tức giận, thật ông cũng thích tính cách thẳng thắn của Thẩm Đường.
Ở vị trí của ông gặp đủ loại , càng càng cao, vì dám thật ở mặt ông cũng ngày càng ít, thấy cô bé Thẩm Đường thẳng thắn như khiến La Quân thích.
Ông thích những lời vòng vo, rõ ràng trong lòng nghĩ thế mà khi thì luôn đổi thành một kiểu khác.
Suy nghĩ một chút, hình như lâu ông chuyện với một ai đó một cách vui sướng và nhẹ nhàng như .
Cuối cùng, Thẩm Đường cũng chỉ ở nhà họ Lưu nửa ngày, bốn giờ chiều, La Quân sắp xếp mua vé xe lửa cho Thẩm Đường, đồng thời còn tự đưa Thẩm Đường lên xe lửa.
Thẩm Đường thể cảm nhận , thư ký La thật sự coi cô thành em gái, , là em gái thì chính xác, đúng hơn là La Quân đối xử với cô như con cháu trong nhà, là kiểu con gái cháu gái gì đó.
————
DTV
“Mỹ Lan, mắt em sáng hơn, em thấy Đường Đường ?” Thẩm Quang Minh nhón chân lên, chằm chằm đám , chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất em gái .
Lưu Mỹ Lan cũng chằm chằm đó, thấy Thẩm Quang Minh như , cô trả lời: “Vẫn thấy, đừng chuyện với em nữa, kỹ một chút , xem , đón mà đến một tấm bảng cũng , việc như thế nào ?”
Thẩm Quang Minh vợ chỉ trích, liếc một đàn ông nào đó đang giơ một tấm biển lớn lên, trong lòng cũng thầm cảm thấy ngu ngốc.
, đáng lẽ nên một tấm biển, đó tên của Thẩm Đường lên, nhu đón cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đôi vợ chồng chằm chằm đám thêm vài phút nữa, cuối cùng, Lưu Mỹ Lan cũng thấy Thẩm Đường .
Dáng Thẩm Đường nhỏ nhắn, nhưng vẻ ngoài của cô em chồng ném trong đám cũng dễ thấy, một cái là thể thấy .
“Thẩm Quang Mình, ở kìa, nơi đó, thấy , mặc cái áo khoác màu lam kìa.” Lưu Mỹ Lan xong thì kéo Thẩm Quang Minh tới đó.