Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta học trảm thần ở bệnh viện tâm thần - Chuong 23

Cập nhật lúc: 2024-11-17 23:15:50
Lượt xem: 0

Trong phạm vi mười mét từ cảm nhận tinh thần, một thứ gì đó đột ngột xông vào, kéo theo cảm giác áp bức mãnh liệt khiến từng tế bào thần kinh của anh như căng lên.

Thứ đó... trông giống con người, nhưng cũng không hoàn toàn là con người.

Gọi nó là "con người", bởi nó có một cái đầu và bốn chi. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất khiến nó trở nên dị dạng, là cách di chuyển như một con linh cẩu.

Cơ thể to lớn, gồ ghề như một con gấu nâu trưởng thành, bốn chân gân guốc cắm chặt xuống mặt đất, cử động nhanh nhẹn đầy sức mạnh. Nhưng đáng sợ hơn cả là thứ nằm trên đầu nó: một khuôn mặt quỷ!

Khuôn mặt đó trắng bệch như vôi, các đường nét méo mó quái dị, tựa như sản phẩm của một cơn ác mộng. Hai hốc mắt sâu hoắm, đen ngòm không đáy, tưởng chừng chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ hút sạch linh hồn.

Miệng nó há rộng, không có hàm răng, chỉ có một cái lưỡi dài đỏ tươi, vươn ra ngoài gần nửa mét. Chiếc lưỡi đó không nằm im mà uốn lượn như một con rắn sống, vặn vẹo trong không khí, phát ra âm thanh nhớp nháp ghê rợn.

Chỉ nhìn thoáng qua, Lâm Thất Dạ đã cảm nhận từng sợi tóc gáy dựng đứng.

Điều khiến anh khiếp đảm hơn cả là tốc độ của con quái vật. Nó lao đi như một tia chớp, gần như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/chuong-23.html.]

Lúc nó còn cách anh chừng mười mét, chỉ với vài bước, nó đã xâm nhập sâu hơn vào phạm vi cảm nhận tinh thần của anh, và giờ chỉ còn cách vài mét!

Nhanh... quá nhanh!

Lâm Thất Dạ thầm nghĩ, cổ họng khô khốc. Anh có thể khẳng định chắc chắn: ngay cả nhà vô địch chạy nước rút thế giới nếu đứng đây cũng không thể thoát khỏi tốc độ kinh người đó.

Tâm trí anh hoạt động điên cuồng, không ngừng tìm kiếm bất kỳ cách nào để đối phó. Nhưng cơ thể thì lại gần như đóng băng. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như mình đang đối diện với tử thần thật sự.

Lâm Thất Dạ nhẩm tính trong đầu, khoảng cách từ đây đến lối ra của con hẻm không còn xa, nhưng anh biết rõ tình hình không hề khả quan.

Dựa vào sự chênh lệch tốc độ giữa anh và con quái vật đang lao đến, dù có dốc hết sức, anh cũng không thể thoát khỏi con hẻm này trước khi nó đuổi kịp.

Cần một cách khác...

Trí óc Lâm Thất Dạ lập tức hoạt động hết công suất. Anh tập trung tinh thần, cảm nhận từng vật thể xung quanh, cố tìm thứ gì đó đủ để cản bước con quái vật đang truy đuổi.

Đột nhiên, trong tầm cảm nhận tinh thần, anh nhận thấy chiếc cặp trên lưng Tưởng Thiến.

Loading...