Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 09:05:49
Lượt xem: 4,296

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta chuộc cho cô

Một lát nữa theo rời khỏi đây.”

 

Cô bé vẫn

 

Trừ yêu sư đặt hồ lô lên bàn, tự xuống ghế.

 

“Ra khỏi đây, sẽ đưa cô về nhà. 

Không đụng đến cô.”

 

Giọng nhẹ như nước, mang theo gợn sóng.

 

Hương Vân lúc mới ngẩng mặt lên.

Chừng mười ba tuổi, gương mặt còn vương nét trẻ con.

Vết thương trán mái tóc che , dễ nhận .

 

“Vì… vì giúp ?”

Giọng cô bé run rẩy, nhỏ nhẹ hỏi.

 

“Vì một câu hỏi.”

Trừ yêu sư gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn:

“Nếu đêm nay trốn thoát, nhưng một ngày nào đó tỉnh dậy, phát hiện vẫn nhốt trong nơi , cô sẽ gì?”

 

“Ta sẽ sống nữa.”

Giọng cô bé nghẹn , nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định.

“Dù hóa thành quỷ… cũng sẽ báo thù.”

 

Lời dứt, khí đen quanh cô bé đột ngột đậm đặc, nét mặt thoáng hiện vẻ tàn độc.

Trừ yêu sư liếc một cái, gì, chỉ bước tới cởi trói cho nàng.

 

“Đi thôi. Ta đưa cô về.”

 

Cô bé lập tức quỳ xuống dập đầu, nhưng nghiêng tránh, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Đừng chậm trễ. Thu dọn đồ đạc .”

 

May mà Hương Vân là bắt cóc, phận chính thức nên vướng nhiều thủ tục.

Hắn thuê một cỗ xe ngựa, ngay trong đêm đưa cô bé về quê cũ.

 

Trên đường, đánh xe hỏi :

“Nếu là ngươi… ngươi hận ?”

 

“Có.”

Ta nghiến răng.

“Giống hệt như hận ngươi

Biết đời đó ? Ta g.i.ế.c luôn mụ tú bà.

Cho nên—đợi kiếp , nhất định g.i.ế.c ngươi.”

 

Trừ yêu sư im lặng hồi lâu, nhàn nhạt đáp:

“Không thể lý với ngươi.”

 

Ta còn sức để phản kích.

Cãi mãi cũng chẳng thèm đáp, thật là mất mặt.

Thôi thì úp trong hồ lô, ngắm trăng cho đỡ tức.

 

Hai ngày , đưa cô bé trở về quê nhà.

 

Khi nhà cô ôm lấy đứa con tưởng chừng mất, đến nghẹn lời, khí đen quanh nàng cũng tan biến .

 

Ta mà cũng thấy nhẹ lòng.

Thầm nghĩ: kiếp , cô bé kết cục .

 

Tên trừ yêu sư , tuy đối với thì chẳng tử tế gì…

cho công bằng — là một .

 

Cho nên… kiếp sẽ g.i.ế.c nhanh gọn thôi.

Một đao tiễn lên đường.

Coi như trả ơn tử tế .

 

7.

Đời tiếp theo...

 

Ta bỗng hiểu một chuyện.

 

Mỗi trọng sinh, thế giới khởi động .

Vậy chẳng Hương Vân sẽ trở thành kỹ nữ mới nghề, Nhị Cẩu cũng sẽ tiếp tục oán khí bám ?

 

nghĩ — cũng chẳng cả.

, tới sống , sẽ đến giúp họ.

 

Sáng hôm , trời sầm xì, sấm sét nổi lên từng hồi, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo tới.

 

Trừ yêu sư bước lên một ngọn núi tên, dáng vẻ quen đường thuộc lối như thể qua nơi đây cả vạn .

Rừng rậm um tùm, cây cối chen chúc, chẳng hề đường rõ ràng, thế mà cứ thế nhẹ nhàng vạch lá, lặng lẽ tiến sâu trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-4.html.]

“Lần bắt yêu gì đây?”

Biết sẽ trả lời, vẫn lẩm bẩm cho vui:

“Giá mà gặp một con gấu trúc thành tinh... 

Hehe, gấu trúc chuyện thì thú vị .”

 

Không ngờ, trừ yêu sư mở miệng:

“Ở đây gấu trúc. 

Hôm nay đến đón Tiểu Bạch, thỏ tinh mà ngươi từng gặp.”

 

À, nhớ .

Chính là tiểu yêu thỏ thành với trong một kiếp nào đó.

 

“Trời ạ, bao nhiêu đời mà hai còn tu thành chính quả

Chắc tại nào cũng c.h.ế.t khi kịp xem kết cục.”

 

Giọng đầy châm chọc, vẫn chẳng buồn đáp lời.

 

“Rầm rầm—”

 

Một tia sét xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống sườn núi gần đó.

Nửa cây tùng đánh cháy đen.

 

Trừ yêu sư lẩm nhẩm chú ngữ, một vòng linh văn màu vàng hiện , hóa thành một tấm kết giới bao trọn khu vực sét đánh, mười mét vuông.

 

Hóa … bọn họ gặp đúng lúc thỏ tinh hóa hình.

 

Quả nhiên, trong bụi cỏ thấp thoáng một bóng — một thiếu nữ trần truồng, ướt sũng, tóc dài như tơ lụa phủ xuống ngực, lờ mờ che thể trắng muốt.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu , — mà là .

 

“Ngươi… ngươi là ai ?”

 

Thỏ tinh chớp chớp đôi mắt hạnh, lông mi ướt đẫm nước mưa, trong mắt phản chiếu bóng dáng cao lớn của trừ yêu sư.

Ánh ngây thơ, thuần khiết.

 

Hắn khẽ xuống, đưa cho nàng một bọc vải.

 

“Ta là Quý Thành Ngọc.” - Giọng dịu dàng. 

“Trong là y phục của phàm. 

Mặc , sẽ đưa ngươi xuống núi.”

 

À há — hóa tên là Quý Thành Ngọc.

Ta bĩu môi.

Sau tổ tông của Quý Thành Ngọc mới .

 

Thỏ tinh loay hoay mãi mới mặc xong y phục, nhưng mặc lệch hết cả.

Quý Thành Ngọc đành giúp nàng chỉnh áo quần.

 

vô vị thật.

Đời nào cũng chờ thỏ tinh hóa hình, dùng y nguyên một bộ lời thoại để dụ dỗ .

 

Bảo si tình thì đúng là si tình...

nếu yêu , còn bắt "công lược" gì chứ?

 

Hệ thống đúng là bệnh!

 

“Có giỏi thì g.i.ế.c quách , cái hệ thống chó c.h.ế.t !” 

Ta giận dữ gào lên trong hồ lô.

 

Quý Thành Ngọc gọi nàng là “Tiểu Bạch”, nàng chẳng những phản cảm mà còn vui vẻ nhận lời, hớn hở theo .

Nhìn xem — vợ thật dễ lừa.

 

“Tiểu Bạch ơi, trong hồ lô còn đó nha~”

Ta gọi lớn, quả nhiên thu hút sự chú ý của nàng.

 

Nàng đầu về phía phát tiếng:

“Hồ lô … là ngươi đang chuyện ?”

 

đúng , là tinh linh trong hồ lô!”

Ta hắng giọng, rõ ràng:

“Ta kinh nghiệm lắm, là ngươi đeo bên hông , kể chuyện cho ngươi !”

 

“...Hừ.”

Quý Thành Ngọc nắm lấy hồ lô, nâng lên một cái, ánh mắt đầy bất lực:

“Vô ích thôi.”

 

Rồi thật sự giao cho Tiểu Bạch.

Trước khi đưa, còn thì thầm mấy câu bên tai nàng.

 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tiểu Bạch lập tức tít mắt, lắc nhẹ hồ lô:

“Hồ lô ơi, sẽ giúp ngươi mở nắp nhé~”

 

Aaaaa! Quý Thành Ngọc cái đồ mặt thú!

 

 

Loading...