Thứ , là quà sinh nhật mặt dày đòi Quý Thành Ngọc tặng.
Hắn tự tay khắc, tự tay lắp cơ quan.
Có thể đổi cảnh, đổi tạo hình nhân vật theo diễn biến câu chuyện.
Những con rối còn phù phép, thể tự kiểu tóc, y phục theo vai diễn.
Thật quên mất chuyện đòi quà sinh nhật .
Khi nhận chiếc rương , kinh ngạc vì quá nghiêm túc.
“Chàng cứ mua đại một món gì cho cũng mà…”
Khi đó, chỉ coi đây như một trò chơi yêu đương.
Mà là trò chơi, thì cần gì thật lòng?
Quý Thành Ngọc :
“Nếu yêu nàng, đương nhiên sẽ coi trọng lời nàng .
Tuy chẳng hiểu rõ tình yêu, nhưng thế nào là lấy thành tâm mà đối đãi.
Chẳng nàng từng kể cái gọi là ‘tivi’ cũng giống như ?”
Trên đường trừ yêu, nhiều lúc buổi tối ngủ trọ ở những nơi hẻo lánh, thật sự chẳng gì giải trí.
Ta từng lảm nhảm: “Giá mà cái tivi xem phim thì .”
Hắn hỏi “tivi” là gì.
Ta chỉ tùy tiện đáp: “Thứ tự diễn kịch.”
Không ngờ nhớ kỹ như .
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta còn nhớ rõ, lúc trong lòng bỗng nhiên rung động.
Tựa như giữa trời tuyết trắng xóa lạnh lẽo, một mầm cỏ non len lỏi nhô lên mặt đất.
Nghĩ đến đây, đầu cạnh cửa sổ, Quý Thành Ngọc đang sửa con rối mà Tiểu Hoàng hỏng.
Hắn cúi nhẹ đầu, hàng mi dài phủ xuống, ánh sáng từ cửa hắt khiến đôi đồng tử trong suốt như thủy tinh.
Trong lòng như một giọng thì thầm mê hoặc:
“Người như , giữ cho riêng ?
Dù thể ngươi chẳng còn sống bao lâu nữa, chỉ cần khởi động thế giới, chẳng thể ở bên mãi mãi ?
Dù ngươi đưa yêu cầu vô lý đến mấy, chỉ cần ngươi còn mang ‘Thời Luân’, đều sẽ đáp ứng…”
Nghe đến đây, khẽ một cái thật sâu.
Rồi nhỏ:
“Hệ thống, đừng giả vờ nữa. Ta là ngươi.
Ta sẽ khởi động thế giới , ngươi c.h.ế.t tâm .”
Dường như cảm ứng.
Quý Thành Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt giao với .
Hắn sững , bật :
“Muốn bóc cam ?”
Ta lắc đầu, tới cạnh , chống cằm tỉ mẩn:
“Vết thương của … đau ?”
“Không . Thân thể c.h.ế.t diệt, mấy vết thương nhỏ đáng ngại.”
“ là xác m.á.u thịt, thì vẫn sẽ thấy đau chứ.” Ta đáp,
“Sau … bớt thương thôi.”
Hắn khựng , mỉm gật đầu:
“Ừ.”
Ta cũng nhẹ giọng :
“Ta cũng sẽ… bớt thương.”
Lúc hệ thống dường như tỉnh , bắt đầu lải nhải trong đầu:
“Dù thương, ngươi vẫn sẽ đau thôi mà.
Tiền kiếp giày vò, kiếp sống lay lắt trong dằn vặt…
Tại khởi động thế giới, để bắt đầu một đời mới?”
Giọng hệ thống dứt, mắt bỗng lóe qua những hình ảnh cố ý chôn vùi:
Gậy gộc và mắng nhiếc của ;
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-24.html.]
Cái chạm tay đầy ẩn ý của đàn ông xa lạ;
Cơ thể phì nộn vì thuốc men;
Sân khấu mãi mãi thể trở ;
Những chuyện xảy … và thể cứu vãn nữa.
Lại sắp lên cơn .
Ta tiếp tục Quý Thành Ngọc hao tổn pháp lực.
Bèn lập tức dậy:
“Ta ngoài dạo một vòng!”
Nói xong, chạy vội như trốn nạn.
Ta tìm đến một căn nhà hoang , lập kết giới.
Miễn cưỡng giữ vững thể, xuống điều tức.
Có lẽ nhờ linh lực từng truyền sang, những cơn đau dạo gần đây giảm ít.
Chỉ là, những chấp niệm và chuyện thể quên, vẫn như cũ cào xé thần hồn.
Hệ thống tiếp tục dụ dỗ:
“Ngươi từng tự sát bao nhiêu , thêm một nữa thì ?”
“Câm miệng!”
Ta giận dữ quát.
“Ngươi căn bản hệ thống gì cả.
Ta chẳng qua chỉ là một con rối ngươi lựa chọn, bắt vòng thế giới, lặp lặp .
Ngươi biến thành yêu tinh xanh, thành hồ ly tinh, để Quý Thành Ngọc g.i.ế.c chết.
Ngươi để thất bại hết đến khác, chỉ để mất ham sống, khiến ‘Thời Luân’ vận hành ngừng, để oán khí chất chồng, dẫn đến hủy diệt thế giới !”
Hệ thống lạnh:
“Đừng khó thế.
Ngươi nếu khiến yêu ngươi thật sự, cũng sẽ giữ lời mà.”
“Chỉ tiếc là — vô ích thôi.
Ngươi nghĩ dịu dàng với ngươi là thật ư? Nhầm .
Hắn vốn vô tâm vô tình, chỉ đang bắt chước cái gọi là ‘nhân tình lễ nghĩa lễ’ mà thôi.
Ngươi cũng nên hiểu chuyện, xoay ‘Thời Luân' , để sớm trở về thần vị, mặc kệ thế gian lộn xộn .”
Ta khép mắt .
Giả dối thì ?
Ta vốn rõ, đây là một cuộc giao dịch tình cảm mà.
Ngươi tình nguyện — là đủ.
Nghĩ đoạn, bấm niệm pháp quyết, chậm rãi một đoạn chú.
Đem âm thanh của hệ thống — phong ấn.
Từ nay về , dùng lời dối trá mê hoặc ?
Nằm mơ !
31.
Trong cơn mê man, một nữa cảm nhận luồng linh lực ấm áp chậm rãi rót cơ thể.
Ta gắng gượng mở mắt, khẽ :
“Không… tự .”
Đối phương cưỡng ép, chỉ lặng lẽ bên, để tự đối mặt với tâm ma.
Giữa biển máu, quỳ xuống ôm lấy Đại Cam.
Nó bất ngờ mở đôi mắt tròn xoe, dùng chiếc lưỡi mềm mại l.i.ế.m giọt lệ nơi gò má .
Cái chạm mũi ướt át nhẹ nhàng — giống hệt lúc ôm lấy Tiểu Hoàng nơi vực thẳm.
Ánh sáng bỗng vụt lên.
Đại Cam hóa thành làn khói mỏng.
Sương khói lượn lờ, trắng xóa cả gian.
Con mèo màu cam mặt , thong thả l.i.ế.m chân, cất tiếng “Meow~” như đang lời từ biệt.
Nó duỗi lưng, vẫy đuôi, càng lúc càng xa.
Càng lúc càng xa...
Cuối cùng đầu .
Một tiếng “Meow~” trong trẻo và vui vẻ vang lên.