“Trước khi đến thế giới , từng mắc một căn bệnh lạ.”
Không hiểu , tâm sự, cứ thế chậm rãi kể.
Quý Thành Ngọc ngừng tay, nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc , lặng thinh lắng .
“Lúc đầu cũng gì, sốt, đau, chỉ thấy lòng nặng nề.
“Mẹ bảo giả bệnh, cho uống thuốc.
“Ta liền ăn để giải buồn.
“Ăn nhiều thì buồn nôn, ăn nôn, béo như quả bóng.”
Chợt nhớ Quý Thành Ngọc chắc chẳng “quả bóng” là gì, giải thích:
“Giống như xác c.h.ế.t trương phình nổi mặt nước, to thối.”
Tay khẽ siết , như đang nắm chặt gì đó.
Rất nhanh thả lỏng, ôm chặt hơn một chút.
“Dần dần bệnh nặng hơn, nhốt trong nhà.
“Trong đầu cứ văng vẳng một giọng : ‘Nhảy xuống , nhảy xuống ’.
“Ta luôn nghĩ, nếu rơi xuống biến thành một đống thịt vụn, chắc thấy mất mặt.”
Trước mắt hiện lên khuôn mặt phụ nữ .
Dù son phấn kỹ lưỡng, vẫn giấu nổi sự giận dữ đến biến dạng.
Bà :
“Sao mày c.h.ế.t .”
Đó là một mệnh lệnh.
Suốt bao năm, những mệnh lệnh như bao nhiêu :
“Gặp chú ?”
“Sao mày cố gắng một chút?”
“Sao mày …”
Ta ngẩng đầu định Quý Thành Ngọc, nhưng thứ mắt đều nhòe .
Dù trọng sinh bao nhiêu , đổi bao nhiêu cơ thể…
Những chiếc đinh đóng trong tâm hồn , vẫn mãi hành hạ hết đến khác.
Nếu khi , bà chịu ôm một cái… dù là im lặng thôi.
“Ta thực sự trọng sinh nữa, Quý Thành Ngọc.”
Chất lỏng nóng hổi lăn dài má, chút ngứa.
Ta buồn lau, mà vươn tay ôm lấy vai .
“Là thần… ngươi thể tiêu diệt ? Ngay bây giờ.
“Để tan thành mây khói.”
Tan thành mây khói — biến mất .
Không tua tua quá khứ thêm nữa.
Không từng lời mắng nhiếc.
Không chịu từng trận đòn roi.
Tay Quý Thành Ngọc chợt đưa tới mắt , ngón tay cái nhẹ nhàng lau nơi khóe mắt.
“Ngủ .”
Giọng khẽ khàng thì thầm vang lên.
Trước mắt , thứ bắt đầu đảo ngược, bóng tối cuộn tới, nuốt chửng tất cả.
… trong mơ, gì cả.
Không rơi từ tầng cao xuống.
Không m.á.u thịt nát bấy.
Không tiếng rít gào.
Chỉ đơn thuần là một giấc ngủ an yên .
18.
Không ngủ bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-15.html.]
Khi tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cảm nhận gió lớn thổi “vù vù” xung quanh.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập mắt là gương mặt tuấn tú của Quý Thành Ngọc.
Hắn rút tay khỏi trán , khóe môi cong lên, mỉm nhè nhẹ.
“Ngươi mà còn tỉnh dậy, e là sẽ ngủ thẳng đến tiết Lập Thu mất thôi.”
Từ đầu hạ ngủ tới lập thu!
Ta giật bật dậy, lúc mới phát hiện đang lưng một con chim khổng lồ.
Chim đen nhánh, sải cánh dài tới hơn mười trượng.
Bay vút trong mây như một tia chớp đen xuyên qua tầng trời.
“Tiểu Hắc? Chúng đang cưỡi lưng Tiểu Hắc ?”
Ta choáng:
“Không đang trừ yêu ? Giờ ?”
“Kha kha” - Tiểu Hắc quái dị một tiếng,
“Cô nương ngủ liền ba ngày ba đêm, chuyện sớm xử lý xong cả .”
Ta chẳng giúp gì, chút ngượng ngùng về phía Quý Thành Ngọc.
Hắn chẳng hề để tâm.
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Không nhịn tò mò, hỏi chuyện nhà họ Tú Tài cuối cùng .
Hóa , phủ họ Lưu quả thật bao năm qua vẫn bí mật hiến tế sống cho giao long đáy giếng.
Mỗi giao long ăn thịt xong, pháp lực khôi phục phần nào, liền cho Lưu phủ một chút lợi ích.
Giao long dùng chút ảo thuật nhỏ để mê hoặc khác, khiến trông thấy “nạn nhân” trở về nhà an , thực chất chẳng bao lâu liền biến mất.
Đến lúc giao long gần hết thọ nguyên, nhà họ Lưu vẫn gì, chỉ dâng sống giếng.
Một mạng đủ, đẩy tiếp hai mạng.
Bởi vì còn giao long nuốt, những oan hồn uổng tử khi c.h.ế.t oán khí bất tán, tụ hóa thành ác quỷ.
Ác quỷ thường ngày trú trong lão gia họ Lưu, đói bụng liền hiện hại .
Vợ chồng con trai của ông cụ ăn xin chính là nó hút tinh phách.
Quý Thành Ngọc tiêu diệt ác quỷ.
Thuận tay báo quan, nhà họ Lưu giam cả nhà.
Giọng đều đều, chẳng chút xúc cảm, nhưng thở dài thôi.
Có những kẻ ngoài mặt thanh danh rạng rỡ, kính nể, ai ngờ bên trong là loài ác quỷ đội lốt .
“Giờ chúng ?”
“Thân mẫu sắp sinh nhật, cần ghé thăm bà một chuyến.”
Ta gật đầu: “À đúng , nhớ kiếp ...
Từ khi ngươi rời nhà, mỗi năm chỉ ngày sinh nhật bá mẫu là mới gặp ngươi một .”
Quý Thành Ngọc phần kinh ngạc: “Ngươi còn nhớ những chuyện kiếp đó?”
“Nhớ chứ, ngươi , khi điều mong đợi nhất mỗi năm chính là gặp ngươi một .”
Nói xong thấy mập mờ, vội chữa:
“Ngươi cũng đấy, công lược ngươi, thì ít nhất cũng cần cơ hội gặp mặt chứ.
Chậc, tiếc là cuối cùng vẫn thất bại.”
Ta thì thào lẩm bẩm.
“Thực , gặp ngươi, cũng thấy vui.”
Không ngờ Quý Thành Ngọc .
Hắn ngẫm nghĩ, như đang hồi tưởng gì đó:
“Điều khiến vui, là thấy ngươi bình an thêm một tuổi, giận dữ mà hủy diệt thế giới.”
Ta suýt chút cảm động, câu cuối chặn ngang.
Thôi cũng , xem như còn nhớ đến .
Hai ngày đến Long Hưng trấn.
Quý Thành Ngọc bảo về nhà cùng , nhưng thấy tiện, nên ở trọ trong khách điếm trong trấn.
Tới sinh nhật mẫu , vẫn đến tận nơi mời .
“Mẫu , nếu ngươi đến, bà sẽ đích tới mời.”
Ta đành theo về nhà, nơi xa cách bấy lâu.