Cách múc tào phớ cũng đặc biệt. Lạc Anh dùng muôi phẳng múc thẳng bát, tào phớ trong bát đầy lên, đó chan thêm một vá nước sốt nóng hổi.
Từ Minh thấy cô múc một cách nhẹ nhàng, nước sốt chan trực tiếp lên tào phớ, như thể tiên nữ rắc hoa, ngay lập tức thấm đều miếng tào phớ trắng mềm.
Nước sốt màu nâu sẫm, với những sợi mộc nhĩ đen bóng, cà rốt đỏ tươi, rong biển vụn và tôm khô bơi lượn. Chúng điểm xuyết bề mặt tào phớ, tạo nên một màu sắc trong suốt, hấp dẫn.
Từ Minh gọi hai cái "lưỡi lò" và một bát tào phớ. Buổi sáng bà hẹn lúc tám giờ, đến ăn sáng lúc bảy giờ là đủ.
Mang bát tào phớ và lưỡi lò về bàn, những món ăn mặt, Từ Minh chỉ cảm thấy đói vô cùng.
Dùng thìa múc một miếng tào phớ, kèm theo nước sốt, đưa miệng.
Tào phớ mịn, cảm giác mềm mại vô cùng đầu lưỡi, đúng là trượt thẳng miệng. Nước sốt vị mặn, sự kết hợp của mộc nhĩ, rong biển và tôm khô mang hương vị thơm ngon đặc trưng, ngon tuyệt!
Miếng tào phớ trơn mềm, gần như cần nhai, trượt xuống cổ họng và bụng. Thật thơm ngon và miệng.
Sách cổ câu: "Đậu phụ tươi nước sốt béo, một bát ngon tận hưởng sớm mai. Mịn màng như óc thật, ăn xong bụng vẫn còn hương vị." Mịn như óc, sự so sánh thật là chính xác.
Từ Minh cầm một chiếc "lưỡi lò" lên. Món mấy năm gần đây càng lúc càng ít thấy.
Lưỡi lò, tên gọi thông dụng là "bánh rán". "Lưỡi lò" là một từ địa phương của miền Bắc.
Chữ "" (箅) cùng âm với chữ "tất" (畢). "Lưỡi lò" thông thường chỉ cái vỉ sắt đựng than củi ở giữa bếp lò. Món phổ biến cách đây hai mươi, ba mươi năm. Người dùng bếp than để đun nấu.
Chiếc bánh mang tên "lưỡi lò" cũng vì hình dạng giống như .
Để lưỡi lò dùng bột lên men, từng miếng bột hình chữ nhật ép dẹt. Hình dạng cố định, chính giữa cắt hai đường, để một lát cho bột nở, đó cho thẳng chảo dầu nóng, chiên với lửa nhỏ.
Chiếc lưỡi lò gắp bằng đũa màu vàng óng, trông xốp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-58-luoi-lo-banh-ran-tao-pho.html.]
Cắn một miếng, chiếc lưỡi lò vàng giòn, ăn mềm xốp vô cùng. Bên trong nhiều lỗ khí, mềm mại với vị ngọt dịu.
Lưỡi lò nóng hổi thì mềm xốp, khi để nguội ăn dai và chút dai, vẫn ngon.
Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.
Từ Minh lập tức nhớ ngày xưa. Có một gia đình bán lưỡi lò ở thị trấn. Cứ mỗi phiên chợ, họ chiên và bán tại chỗ. Quầy hàng của họ luôn một nhóm chờ.
Nếu đến muộn là mua . Gia đình họ ở xa, cũng phiên chợ nào cũng đến. Nếu bạn háo hức chợ chỉ để ăn lưỡi lò mà họ đến, trong lòng bạn sẽ buồn bã bao!
Chiếc lưỡi lò mới lò vàng óng. Khi chiên, trẻ con xem. Người lớn nhanh chóng đuổi chúng , xa một chút. Dầu mà b.ắ.n thì hỏng bét.
Người chồng phụ trách chiên, vợ phụ trách bánh. Thỉnh thoảng, cô con gái lớn của họ cũng phụ giúp thu tiền.
Quầy bán lưỡi lò nhỏ, thậm chí thể là chật hẹp. Thế nhưng, mỗi phiên chợ, từ đầu đến cuối, từ cuối đến đầu, chỗ của họ là đông khách nhất.
Nếu đến muộn mua , họ sẽ : “Ôi chao, nhà ông bà ăn thế , chuẩn nhiều hơn nữa chứ.”
Người đàn ông hiền lành phụ trách chiên đáp: "Lần chuẩn nhiều hơn , ủng hộ nên bán hết."
Từ Minh thích ăn, con gái cũng thích ăn, chồng cũng thích ăn. Mỗi chợ, bà mua một chiếc lưỡi lò cho con ăn tại chỗ, mua thêm ba đến năm chiếc mang về nhà ăn khi đói.
Chồng bà mỗi chỉ bẻ một miếng nhỏ cho miệng nếm thử, nhận xét: "Ừ, vẫn vị đó" và ăn nữa.
Con gái hỏi: "Bố thích ăn lưỡi lò ạ?" Chồng bà : Mẹ con ăn là , bố thích ăn đồ ngọt . Thực ông thích ăn, chỉ là nỡ ăn thôi.
Vì việc kinh doanh lưỡi lò , mà quầy bán tào phớ bên cạnh cũng đắt khách theo. Mọi mua hai chiếc lưỡi lò ở đây, sang bên uống một bát tào phớ, đó thong thả dạo chợ. Táo nhà ai xuống , chỗ nào lạ mới đến? Cô gái trang điểm chợ là nàng dâu mới nhà ai ?
Đặc biệt là những dịp gần Tết, bán hàng ở chợ càng nhiều hơn. Có những bán hàng xả kho, đại hạ giá. Một đôi giày bông ba mươi tệ, mua một bộ quần áo mới cho con gái cũng chỉ một hai trăm tệ. Bà tính toán, tự bỏ mười tệ mua một chiếc khăn lụa, coi như mua quần áo mới đón Tết.
Sau , cuộc sống đổi.