Lúc , một dì đang giới thiệu cháu trai họ xa của cho Phùng Oánh Oánh.
“Tiểu Phùng , dì cho cháu , cháu trai dì cao ráo trai, chỉ là bằng cấp, nghiệp cấp ba thôi. Bây giờ tự kinh doanh nhỏ, tuổi cũng xấp xỉ cháu. Mỗi tháng kiếm hơn một vạn tệ đấy. Cháu mà…”
Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.
Nghe , Dương Điền khỏi trợn mắt. Phùng Oánh Oánh mới đến mấy ngày, vì xinh mà nhắm tới .
“Các chú các dì, cháu với Tiểu Phùng đây. Chị Tôn bảo hai đứa mua đồ.”
Phùng Oánh Oánh giải cứu khỏi đám đông chú bác, mặt mày đầy vẻ ơn Dương Điền.
“Anh Dương Điền, chị Tôn bảo chúng mua gì ?”
Đi ngoài , Dương Điền mới liếc cô một cái, đúng là cô bé ngốc, “Anh lừa họ thôi, nếu thì em mà .”
…
Thẩm Trạm về kinh thành mua nhà nhanh. Đối phương cũng đang cần bán gấp, thông qua nhiều mối quan hệ, thủ tục nhanh chóng. Chỉ là một ngôi nhà lớn như , cộng thêm dòng tiền lớn, bộ quy trình cần vài ngày mới xong.
Quả dưa tối qua Thẩm Trạm cũng lướt qua một lượt. Người đều giới là một cái hũ nhuộm lớn, dễ khó. Vào thì trắng tinh, thì dính bẩn nhuộm thành màu gì .
Nhiều năm như dùng mấy thứ đó để dụ dỗ . Thẩm Trạm cảm thấy như giác quan thứ sáu, luôn thể cảm nhận nguy hiểm và điều bất , thấu ngay lập tức. Thậm chí lúc trong lòng còn cảm thấy, mấy thủ đoạn quá trẻ con.
Ngay cả quản lý Hoàng cũng may mắn, phúc lớn hơn trời. Anh Hoàng cũng bảo vệ bao năm nay, nhưng vẫn những lúc Hoàng thể bảo vệ, mà Thẩm Trạm cũng từng mắc bẫy.
Mua xong ngôi nhà đó, Thẩm Trạm , gần nhà mà sợ? Hay vì một lý do nào khác?
Có lẽ vì gặp cô ngoài đời, nên cứ nghĩ đây là tài sản thuộc sở hữu của cô , là nhà của cô . Sao thể tùy tiện ?
Thẩm Trạm nghĩ, chỉ là một cha tạm thời giữ tài sản giúp con gái thôi.
Ban đầu định xong phim trường, nhưng bây giờ xem , xong tất cả các thủ tục phức tạp thì cũng gần Tết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-52-tro-choi-phien-ban-doc-quyen.html.]
Người quản lý Hoàng hôm nay còn hỏi, năm nay đến nhà ăn Tết . Dù , Thẩm Trạm cũng mua một ít đồ Tết, dự trữ đồ ăn và đồ dùng.
Thẩm Trạm ừ hai tiếng, nhưng trong lòng nghĩ, đến phim trường ăn Tết.
Năm nay vẫn nhiều đài truyền hình gửi lời mời, vẫn từ chối hết. Bố mất sớm, ông nội nuôi lớn. Sau mười tám tuổi vài năm, ngay cả duy nhất cũng còn.
Thẩm Trạm tưởng rằng quen với sự tĩnh lặng , bao nhiêu năm nay vẫn một .
giờ một ở nhà, màn hình đang chiếu phim, chút tâm trạng nào để xem.
Anh nhớ tiệm nhỏ ấm áp và sống động đó.
Vì quá rảnh rỗi, Thẩm Trạm mở điện thoại. Anh diễn đàn của trò chơi “Con đường Vinh hoa”, nhấn bài cũ của . Không từ lúc nào bài đó đẩy lên trang đầu.
“Lạc Anh? Tên cũng đấy, bạn hiền đang mơ ?”
“ đoán nhé, chủ thớt chắc chắn là biên tập viên của “Con đường Vinh hoa” đúng ? Hay là nhà phát triển? Có thêm nhân vật mới trò chơi để hỏi ý kiến chúng ? Chậc chậc, giả vờ giống lắm đấy.”
“Ý kiến của bạn đấy, thêm một nữ ngự trù , sẽ ngày nào cũng cày điểm thiện cảm. Con gái mềm mại thơm tho hơn con trai nhiều. Chị gái đỉnh nhất!”
“Anh thì , kỳ thị giới tính thế?”
Dưới bài còn cãi , biến thành chủ đề gây tranh cãi, khiến Thẩm Trạm cảm thấy khó hiểu.
Tắt cái bài bực đó , Thẩm Trạm xem tin nhắn khác mà gửi cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của trò chơi.
Sau khi phát hiện ngôi nhà cổ ở kinh thành, hỏi dịch vụ chăm sóc khách hàng của trò chơi rằng liệu “Lạc trạch” trong trò chơi là một công trình thật ngoài đời . Dịch vụ chăm sóc khách hàng trả lời rằng họa sĩ nhiều nơi để vẽ, nhằm tái hiện lịch sử chân thực.
Câu trả lời cũng nước đôi. Anh lướt qua những bài mới nhất diễn đàn trò chơi. Hoặc là hỏi cách chơi nhân vật chính nam, hoặc là cốt truyện chính, cách vượt qua màn , cách cộng điểm, chọn nhánh phụ nào, c.h.ử.i nhà phát triển trò chơi, còn khoe “con trai, con gái” của …