Ta dùng mỹ thực chinh phục giới giải trí - Chương 51: Kẹo dưa

Cập nhật lúc: 2025-10-08 18:25:36
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu gặp lúc dượng vui vẻ, thấy hai chị em cô ngóng ngoài cửa sổ, dượng còn lấy trong ngăn kéo mấy đồng xu lẻ, cho hai chị em mua kẹo dưa ăn.

Kẹo dưa giữa mùa đông giá rét, màu vàng nhạt, nhỏ xinh, ông chỉ bằng ngón tay cái, trông đáng yêu.

Đưa tiền cho ông bán kẹo dưa, ông cân đủ một túi nhỏ đưa cho cô . Rõ ràng là cả một túi kẹo dưa nhỏ, nhưng nào hai chị em cũng chỉ dám lấy một viên, mỗi chỉ dám l.i.ế.m một chút, vị ngọt vô cùng.

Túi kẹo dưa đầy đó, từ Tiểu niên, vì nỡ ăn, qua Tết vẫn còn thừa hơn nửa.

Lần cuối ăn kẹo dưa là khi nào? Phùng Oánh Oánh cũng nhớ nữa? Là mười tuổi? Hay mười một tuổi?

Chân cô thể kiểm soát mà bước trong tiệm. Trong tiệm ban đầu bốn bàn vuông nhỏ ở phía nam và bốn bàn ở phía bắc, tổng cộng là tám bàn. Bây giờ, những chiếc bàn ở giữa bày đầy kẹo dưa và kẹo mạch nha.

Trong phòng đang trò chuyện, còn đang gặm kẹo dưa tay. Nghe thấy tiếng cửa, .

“Tiểu Oánh, ăn kẹo con.”

Người trong phòng ai khác, chính là chú Trương, đầu nhóm diễn viên quần chúng dẫn dắt Phùng Oánh Oánh! Bên cạnh chú còn một cụ già hiền hậu. Phùng Oánh Oánh nhớ cô gặp cụ khi đến ăn cơm cùng Dương Điền.

quen, Phùng Oánh Oánh còn ngại ngùng nữa. Cô đến gần.

“Chú Trương, hôm nay chú việc ạ?” Phùng Oánh Oánh xuống chút e dè, gật đầu chào ông Triệu.

“Đây là ông Triệu, nếu Tiểu Oánh vai lời thoại mà hiểu, thì tìm ông Triệu.” Chú Trương , giới thiệu cụ già đối diện.

“Kẹo dưa ngon lắm, chỉ là tốn răng. Tiểu Oánh ăn .”

“Kẹo dưa khó nhai, kẹo mạch nha ngon, hương vị truyền thống.” Ông Triệu nhấm nháp từng chút kẹo mạch nha.

“Dạ.” Phùng Oánh Oánh đáp , lấy một viên kẹo mạch nha.

Viên kẹo mạch nha trắng sữa bọc một lớp mè trắng, cắt thành từng đoạn nhỏ. Ăn ngán, mùi mè thơm nồng.

Cắn một miếng, giòn, xốp, thơm! Món từ kê và kẹo mạch nha. Thậm chí còn dính răng. Vị ngọt của kẹo mạch nha và mùi mè hòa quyện , ngọt lịm, ngọt đến tận tim.

Ăn hết một viên kẹo mạch nha, trong miệng đều tràn ngập vị ngọt. Kẹo dưa hồi nhỏ ăn, vì công đoạn chế biến phức tạp nên nếu thêm mè sẽ tốn kém hơn, vì thường mè, nhưng vẫn ngọt.

Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.

Chú Trương rót cho cô một cốc nước, Phùng Oánh Oánh uống hai ngụm để khử vị ngọt trong miệng, mắt chằm chằm kẹo dưa.

Kẹo dưa tròn vo, mộc mạc, thấy thích.

Lấy một miếng khăn giấy nhỏ để bọc, kẹo dưa sờ chắc, lạnh lạnh, chút cứng. Trông mộc mạc , nhưng cầm lên nặng.

Phùng Oánh Oánh đột nhiên lo lắng cho hàm răng của , cứng quá cô c.ắ.n nổi ?

c.ắ.n một miếng, xốp quá!

kẹo dưa c.ắ.n giòn, xốp, khác với kẹo mè, hề dính răng, nhưng ăn thơm và ngọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-51-keo-dua.html.]

Bên trong kẹo dưa khi c.ắ.n trông giống như một tổ ong, ăn cảm giác chắc chắn, cứng, vị ngọt và đậm.

Phùng Oánh Oánh ăn đến nheo mắt , ngọt quá! Nếu em gái cũng ở đây thì mấy.

lấy điện thoại chụp ảnh, lưu trong album của .

Biển hiệu cửa Lạc Gia Lầu thu hút ít chú ý. Ăn kẹo dưa, ăn một chút kỷ niệm, cũng là ăn một chút ngọt ngào của ngày 23 tháng Chạp. Là hàng xóm láng giềng, cũng ai lấy cả nắm, đều chỉ ăn một hai viên.

Nhà nào trẻ con, thì lấy thêm hai viên nữa, mang về cho già và trẻ nhỏ nếm thử.

Mặc dù hôm nay kinh doanh, nhưng tiệm nhỏ của Lạc Anh trở nên náo nhiệt.

“Lão Chu, nhà bà tối nay gì, các con về ?”

“Tiểu niên thì gì, ăn sủi cảo thôi. bảo ông nhà lấy một cây dưa cải, tối nay sủi cảo thịt heo dưa cải.” Dì Chu dẫn cháu nội đến ăn kẹo.

“Tết ăn sủi cảo. Vẫn còn mấy ngày nữa, ăn ngán ?” Một dì khác lắc đầu.

“Lão Triệu, chân ông thế nào , ông cứ ở yên trong nhà , ngày nào cũng chạy ngoài. Chúng già , ngã một cái là mất nửa cái mạng đấy.”

Thường ngày khi Lạc Anh bán đồ ăn sáng, những ông bà già đến nhiều. Một là vì trời lạnh, sáng sớm trời sáng ngoài. Hai là giá đồ ăn sáng đối với những ông bà vẫn còn đắt.

Ngon, thì đúng là ngon thật. Dắt cháu nội, cháu ngoại đến ăn một bữa là , cũng thể ngày nào cũng đến ăn. Nhà nấu cháo, nấu mì tốn bao nhiêu tiền ? Tiền lương hưu của còn để dành dưỡng già, tiết kiệm cho con cái.

Dương Điền bước cửa thấy cảnh tượng như . Một đám ông già bà cả đang trò chuyện, suýt nữa tưởng nhầm quán mạt chược của khu dân cư.

Sáng nay thấy tiệm nhỏ đóng cửa nên mua một cái bánh mì ăn, đó về ngủ nướng, ngủ một giấc dậy trời quá trưa. Không ngờ bà chủ kinh doanh, bày trò .

Anh ăn hai viên kẹo mạch nha, chậc, ngọt.

Thấy Dương Điền , những ông bà già trong phòng đổi chủ đề, chuyện với .

“Tiểu Dương, khi nào về nhà?”

“Tiểu Dương, thật sự về nhà ăn Tết ? Ôi, mấy đứa trẻ các cháu, ngày nào cũng chạy ngoài. Chạy gì chứ?”

Ông chú chuyện con trai việc ở tỉnh khác, quanh năm về nhà. Tết còn thêm giờ. Miệng thì với Dương Điền, nhưng trong lòng nghĩ đến con trai .

Dương Điền ừ ừ cho qua.

“Tiểu Dương, đêm Giao thừa cháu ăn gì? Hay đến nhà dì ăn nhé? Chỉ thêm một đôi đũa thôi mà.” Một dì khác mở lời.

“Không cần ạ, chị Tôn giao nhiệm vụ , mỗi một món, ăn đêm Giao thừa cùng .” Dì , Dương Điền lập tức từ chối, cảm ơn ý .

Không gì khác, dì một cô con gái hai mươi tám tuổi, thấy trẻ tuổi là mai mối cho con gái .

Ở một lúc, Dương Điền chịu nổi nữa. Anh liếc Phùng Oánh Oánh bên cạnh, cô còn , đợi gì?

 

Loading...