Lạc Anh dọn dẹp đồ đạc tay, nghĩ xem bữa trưa sẽ món gì gửi .
Nói thật, bữa coi như bữa sáng và bữa trưa gộp , thể ăn quá nhiều dầu mỡ, kẻo ăn xong cho dày.
Bắc nồi nấu cháo trắng, Lạc Anh nghĩ buổi trưa ăn một bát mì nóng hổi cũng tuyệt. Chỉ là dù là mì nước mì trộn, khi gửi đến khách sạn thì sợ mì sẽ trương, ăn còn ngon nữa.
Trong quán còn ai, Dương Điền bắt chuyện với nhóm bốn , còn xin cả thông tin liên lạc.
Bốn Hoắc Nguyên Bạch đều mới đến phim trường phía Bắc, hiểu nhiều về nơi . Qua lời , vẻ họ định ở đây để võ sư chuyên nghiệp.
"Các , mấy tập võ bao lâu ? thấy ở phim trường các mở một võ quán chuyên đào tạo võ sư cũng , thời đến võ thuật chỉ đạo, ngay cả võ thuật thế , tiền công một cảnh cũng cao hơn diễn viên quần chúng đặc biệt như chúng , tài năng là ." Dương Điền họ với vẻ ngưỡng mộ.
Họ dùng tài năng thật sự, thực chiến, tiền một cảnh khi bằng cả tháng lương của một diễn viên quần chúng bình thường. Dương Điền đây quen một võ sư, đó khá gầy, hình nhanh nhẹn, đó chọn thế cho một nữ thần tượng nổi tiếng, hình giống, chỉ một bộ phim giúp kiếm nhiều tiền.
"Anh cả của chúng tập hơn hai mươi năm, chúng mới chỉ mười năm, lâu." Khuôn mặt búng sữa .
"Các thấy chúng kiếm nhiều tiền, nhưng cả chúng từ nhỏ tập luyện mùa đông luyện ba chín, mùa hè luyện ba nóng, đây một cảnh nhảy thẳng xuống vách đá mấy chục mét, rủi ro cũng lớn. Ví dụ như đây, cảnh thì dây cáp gặp vấn đề, nếu may mắn, suýt nữa mất mạng." Khuôn mặt búng sữa lắc đầu .
Kiếm nhiều tiền, nhưng một đầy thương tích cũng là thật. Các cảnh cháy nổ, , nhảy lầu, đ.á.n.h bằng d.a.o thật đều là đ.á.n.h cược mạng sống. Họ cũng chỉ tranh thủ lúc còn trẻ, tuổi già e rằng sẽ đầy bệnh tật.
Dương Điền gật đầu, mỗi ngành nghề đều nỗi khổ riêng. Anh ngưỡng mộ họ kiếm nhiều tiền, nhưng về sự vất vả, những võ sư thực chiến mệt hơn diễn viên quần chúng của nhiều. Rất nhiều cảnh hành động đều mặc áo giáp nặng mấy chục cân, còn bay tường, các động tác mắt.
Ngay cả mùa đông và mùa hè, những diễn viên quần chúng như họ cũng chịu nổi, huống chi là các võ sư. Tất cả đều đổi bằng m.á.u và nước mắt. Huống hồ, những diễn viên quần chúng nhỏ như Dương Điền và Phùng Oánh Oánh gần như bao giờ thương, còn với Hoắc Nguyên Bạch và đồng đội, những vết trầy xước gần như là cơm bữa.
Vừa chuyện phiếm, nhóm Hoắc Nguyên Bạch ăn bữa sáng.
Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-109-anh-de-cho-com.html.]
Sau bữa sáng , cả hai bên đều hiểu rõ về .
Lạc Anh cũng thấy cuộc trò chuyện của họ.
Cô thấy ý của họ, nhóm bốn , giúp cô dán câu đối, ý định mở một võ quán trong phim trường để đào tạo võ sư, bình thường cũng nhận vai võ thuật chỉ đạo, xem là đang chuẩn cho tương lai.
Dương Điền còn tiện miệng , khi nào mở cũng sẽ đến học, học thêm nghề lo thiếu ăn. Phùng Oánh Oánh bên cạnh gật đầu, cô cũng , học chút võ phòng để bảo vệ .
Chỉ là hiện tại nhóm bốn vẫn đang tìm địa điểm, cụ thể vẫn quyết định, cần tìm hiểu thêm tình hình của các võ sư địa phương trong phim trường. Dù phim trường xây dựng ba mươi năm, bản nó là một xã hội thu nhỏ, những mối quan hệ phức tạp bên trong, và thế nào để mở rộng thế trận cũng đủ để mấy trẻ từ từ suy ngẫm.
Lạc Anh cũng nghĩ, võ quán ở nơi khác thể tồn tại lâu, nhưng ở phim trường thì thực sự thể ăn lâu dài. Các cảnh hành động là thể tránh khỏi, nhu cầu thì sẽ võ sư, võ sư từ đến? Cần những võ nghệ, trường võ, võ quán, quân đội, Thiếu Lâm Tự, đạo quán, v.v.
Kiếp , triều Đại Lương thịnh hành võ học, Thẩm Trạm tuy là thái giám, nhưng cũng một võ nghệ giỏi. Ngày nay, võ thuật nước ngoài phổ biến. Nếu võ quán thực sự mở thành công, thì cũng tồi.
Đồng hồ treo tường gần mười giờ, cần Lạc Anh , nhóm bốn nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ.
Lạc Anh thầm cảm thán trong lòng, quả hổ là những từ trong quân đội , việc gì cũng quy củ và nhanh gọn.
Tiễn mấy cửa, cô treo tấm biển nghỉ.
Sau cơn tuyết, trời quang đãng, nắng . Dương Điền còn hỏi cô chụp ảnh ở Cung Tần Vương , Phùng Oánh Oánh cũng , nếu bà chủ thì thể góp vui. Lạc Anh lắc đầu cảm ơn, cô thực sự hứng thú dạo trong cung ngày tuyết rơi, hơn nữa, Ảnh đế Thẩm còn đang đói.
Đóng gói xong bữa trưa , Lạc Anh nghĩ chiếc xe đạp điện màu hồng của cô nổi bật, khách sạn của Ảnh đế Thẩm cũng xa, bộ chỉ mất mười phút.
Lạc Anh tự bọc kín mít, gửi tin nhắn cho Ảnh đế Thẩm.